Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 351 : Tâm kế mỹ nhân

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Trong lúc Lâm Phi đang thắc mắc, Lâm Dao cũng nghi ngờ, hỏi:



- Anh, sao trông anh buồn bã ỉu xìu vậy? Có chuyện gì không vui sao?



Lâm Phi vuốt vuốt mặt, cười khổ nói:



- Vậy mà cũng bị em nhận ra?



- Hừ, cho dù anh mấy ngày mất ngủ, cũng không có vẻ mệt mỏi như vậy, nhưng hôm nay nói chuyện cứ ỉu xìu, nhất định là có tâm sự.



Lâm Dao nói.



Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô em họ, chợt Lâm Phi nảy ra một ý nghĩ, hắn hỏi;



- Dao Dao, em là con gái, có lẽ biết cách làm thế nào để khiến cho tâm trạng của con gái trở nên tốt đẹp, để có thể hiểu được điều mình muốn nói?



Lâm Dao nghe xong, lưỡng lự một chút rồi hỏi:



- Anh, anh cãi nhau với chị Ánh Tuyết hả? Anh không tốt chút nào nha! Nhà chị Anh Tuyết xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại còn làm cho chị ấy buồn thêm.



Lâm Phi nghe em họ nói như vậy, càng thêm tự trách và xấu hổ, nói với vẻ lấy lòng:



- Bây giờ đầu óc anh cũng rối loạn lắm, em nghĩ cách giùm anh đi?



- Con bé này làm sao hiểu được chuyện đó, bản thân nó còn chưa có người yêu mà.



Lâm Đại Nguyên cắt ngang, cau mày nói:



- Tiểu Phi, một mình cháu nghĩ cách được rồi, những người trẻ tuổi không phải luôn tan tan hợp hợp sao?



- Không phải đâu! Dĩ nhiên là con hiểu chứ! Con chưa có người yêu, nhưng đã thấy nhiều rồi. Không phải những nam sinh muốn nữ sinh vui vẻ, đều là tặng hoa tặng quà sao? Mặc dù chị Ánh Tuyết không thiếu tiền, nhưng khi nhận được những món quà đó nhất định chị ấy sẽ rất vui.



Lâm Dao chu miệng, cảm thây mất mặt vì bị cha xem thường.



- Đó đều là hành động dung tục, Tiểu Phi đừng nghe lời nó, cháu phải tự mình quyết định.



Lâm Phi nheo mắt, đột nhiên hắn nhớ ra, từ trước đến giờ, mình cũng chưa bao giờ tặng quà cáp gì cho Tô Ánh Tuyết như những cặp yêu nhau khác, cô ấy quá giàu có, hầu như không thiếu thứ gì.



Không thiếu, nhưng không có nghĩa là không muốn có, có rất nhiều thứ mà ý nghĩa lớn hơn là giá trị.



Lâm Phi suy nghĩ, không biết nên làm gì để bày tỏ, khiến Tô Ánh Tuyết mở lòng và hiểu thấu tâm ý của mình.



Tuy nhiên, trước hết Lâm Phi còn có một việc quan trọng phải làm, đó là đến nhà Liễu Hồng Bân, vờ dự tiệc, nhưng thật ra là dò xét Liễu Cảnh Lam.




- Anh nghĩ cái gì vậy, tôi giới thiệu bạn trai cho cô ấy, đương nhiên phải hiểu rõ ràng một chút chứ!



- Ừm, tính cách làm sao mà không thay đổi, lúc còn bé dĩ nhiên nó hơi nghịch ngợm, đôi khi ỷ mình cao lớn, còn đánh nhau với nam sinh nữa kia! Tuy nhiên từ khi vào trung học, nó trở nên điềm đạm như vậy đó.



Liễu Hồng Bân cảm khái nói:



- Chớp mắt một cái, chúng tôi cũng già rồi, thời gian qua thật nhanh...



Lâm Phi gật đầu:



- Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh. Nào, cạn ly!



Bữa ăn tối, Lâm Phi liên tục nâng ly với Liễu Hồng Bân, khiến ông ta không ngừng uống rượu. Dù sao Liễu Hồng Bân đã trên năm mươi, tửu lượng làm sao có thể sánh bằng Lâm Phi, cho nên không bao lâu sau, ông ta đã say mèm.



Vu Mai Mai thấy chồng chưa chi đã say, liền trách móc mấy câu, đẩy mấy cái Liễu Hồng Bân cũng không có phản ứng, đành phải nhờ Lâm Phi đưa ông ta vào phòng.



Sau khi ăn xong, đương nhiên Vu Mai Mai khách sáo giữ Lâm Phi lại uống trà, lẽ ra Liễu Hồng Bân đã ngủ thiếp đi, chỉ còn hai phụ nữ tiếp đãi Lâm Phi thì không thích hợp lắm, nhưng “không ngờ” Lâm Phi lại đồng ý ngồi lại một lát.



Vu Mai Mai đành để con gái trò chuyện với khách, còn mình thì đi rửa chén bát, dọn dẹp.



Lâm Phi được như ý, có dịp ở cùng một chỗ với Liễu Cảnh Lam, cùng ngồi trong phòng khách xem ti vi, tán gẫu.



Khi hỏi tới vấn đề tình cảm của Liễu Cảnh Lam, Lâm Phi vờ trêu đùa:



- Cảnh Lam, vừa rồi ba cô nói, nhờ tôi giới thiệu bạn trai cho cô đấy. Ông ấy nói từ nhỏ tới lớn cô rất diềm đạm, từ tiểu học cho đến đại học, luôn là một cô gái ngoan, nhưng cũng vì cô quá ngoan, cũng ngại tìm đối tượng.



Miệng nhẹ nhàng cắn hạt dưa, Liễu Cảm Lam cười nói:



- Đâu có...lúc còn bé tôi cũng nghịch ngợm lắm, ba tôi không tiện nói đấy thôi.



Câu trả lời của cô lập lờ nước đôi, thật thật giả giả không biết đâu mà lần.



Lâm Phi đành tiếp tục nói:



- Tôi có thể thấy được, ba cô rất yêu thương cô, ông ấy nói lúc cô ra đời, ông ấy vô cùng vui mừng, trước đó ông ấy cứ lo lắng sẽ sinh con trai.



Liễu Cảnh Lam sửng sốt, nhíu mày với vẻ hoài nghi:



- Ba tôi nói vậy thật sao? Sao tôi lại nghe ba tôi từng nói, trước kia ông ấy luôn mong có con trai? Hay tôi nhớ lầm?



Lại là câu nói lập lờ nước đôi, bản thân cô ta cũng không xác định đáp án, nhưng cũng không có sơ hở nào.