Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 357 : Khách không mời mà đến

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Tuy rằng hận không thể bất chấp tất cả chém giết một hồi với Thiên Diện, nhưng Lâm Phi biết rõ, đối phó với kẻ đứng đầu bảng Huyêt toàn thần bí nhất này, cần chính là kiên nhẫn và tỉnh táo.



Hôm sau, Lâm Phi sắp xếp người an táng vợ chồng Liễu Hồng Bân, coi như là nói lời từ biệt đối với người bạn vong niên này.



Bạch Hân Nhiên biết là Thiên Diện đã hạ thủ, cũng không tốn nhiều tinh lực phái người điều tra nữa, tra xét cũng phí công, hơn nữa bởi vì gần đầy Hạ gia của Hắc Long Hội sụp đổ, đã có không ít hiện tượng xã hội bất ổn xuất hiện, cảnh sát vốn đã thiếu nhân lực.



Thời gian Lâm Phi và Phương Nhã Nhu hẹn cũng đã tới, Phương Nhã Nhu thúc giục Lâm Phi nhanh chóng tới thủ đô với cô, Phương mẫu đã sốt ruột đến độ sắp ngã bệnh.



Lâm Phi dặn dò đám người Natasha lưu thủ tại Lâm An, tuy rằng hiện giờ dường như Tô Ánh Tuyết trở nên lợi hại, nhưng vẫn phải tăng cường bảo vệ, đề cao cảnh giác, bởi vì Thiên Diện mất tích, càng phải cảnh giác hơn lúc cô giả trang thành Liễu Cảnh Lam.



Sau khi xử lý xong một vài chuyện vụn vặt, Lâm Phi và Phương Nhã Nhu cùng một chỗ ngồi máy bay tới thủ đô.



Trên máy bay, Phương Nhã Nhu mặc chiếc áo sơmi cổ nhỏ không tay thời thượng, tuy rằng không lộ rãnh mương, không lộ vai, nhưng khó che được núi mây cao ngất phía trước. Phía dưới là váy xòe màu trắng không theo quy tắc, khí chất rất khác biệt, khiến người ta nhịn không được phải nhìn chiếc mông tròn vài làn.



Phương Nhã Nhu cởi chiếc áo khoác trắng, mặc y phục của mình, rất cao nhã và dịu dàng, khí chất ưu nhã của người thành đạt.



Trước khi tới sân bay, Lâm Phi còn nói thầm trong lòng mình là bạn trai giả mạo, không thể quá mức, nhưng khi cô gái này xuất hiện trước mặt hắn, Lâm Phi sẽ lựa chọn quên việc này…



Ngồi máy bay không tới hai giờ, Phương Nhã Nhu lại đỏ bừng mặt không chỉ một lần, bởi vì một tay của Lâm Phi luôn giả bộ như không biết rõ tình hình sờ lên chiếc đùi trắng của cô, khiến cô thiếu chút nữa phun đồ uống ra ngoài.



Mặc dù nói hai người đã từng tiếp xúc cự ly ngắn vô cùng thân mật, nhưng Phương Nhã Nhu cũng không thể cảm thấy quen thuộc loại chuyện này.



Vất vả tới được phi trường quốc tế thủ đô, cuối cùng cô gái như trút được gánh nặng.



Tới đón không phải ai khác đúng là cha mẹ của Phương Nhã Nhu, vợ chồng Phương Hải Triều và Lưu Oánh Oánh.



Lần đầu tiên Lâm Phi trông thấy Lưu Oánh Oánh, thiếu chút nữa tưởng rằng đó là chị cả cùng một mẹ với Phương Nhã Nhu. Hai mẹ con thực sự quá giống nhau, có điều cách ăn mặc của Lưu Oánh Oánh giống như người phụ nữ trung niên, hơn nữa khóe mắt cũng có vài nếp nhăn, chẳng qua quanh năm sống an nhàn sung sướng, làn da còn rất non nớt, không thể nhận ra là phụ nữ đã gần 50.



- Đứa nhỏ này, bảo con về sớm một chút, con kéo dài lâu như vậy! Một mình ở bên ngoài, không biết mẹ sẽ lo lắng à…



Lưu Oánh Oánh vừa thấy được con gái, liền kích động tới ôm lấy, khóc như mưa, khiến Phương Nhã Nhu vốn không muốn khóc cũng bắt đầu lau nước mắt.



Phương Hải Triều bộ dạng đã sớm quen thuộc, dường như cũng bỏ qua khuyên can người vợ này, không quan tâm bị bỏ lại.



- Cậu vẫn đến rồi.



Mặc kệ hai mẹ con ôm nhau khóc ở đó, Phương Hải Triều giọng mang thâm ý nói với Lâm Phi:




Hơn nữa trước khi đi qua sông nhân tạo, toàn bộ nhà cửa Phương gia giống nhu hoàng cung thời cổ đại, chiếm được câu nói cơ nghiệp muôn đời liên tục không ngừng.



- Anh làm sao vậy, còn chờ gì nữa? Cha mẹ tôi chờ chúng ta đi vào này.



Phương Nhã Nhu thấy Lâm Phi đứng bất động nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi một câu.



Lâm Phi hỏi:



- Khu nhà này của các cô, hòn non bộ phía ngoài trông qua là mới xây chưa được bao nhiêu năm đúng không?



- ĐÚng thế, sau khi ông nội của tôi làm tộc trưởng mới hạ lệnh xây tạo, cũng không tới hai mươi năm.



Phương Nhã Nhu hỏi:



- Thế nào, có vấn đề gì sao?



Lâm Phi hiểu ra trong lòng, nhẹ nhõm cười:



- Không có gì, chẳng qua cảm thấy ông của cô là người trong nghề, bố cục rất tốt.



Nói xong, Lâm Phi nắm tay cô gái, giống như một đôi tình nhân thật sự, cứ như vậy tiến về phía cửa lớn Phương gia.



Vừa mới vào viện nhỏ, Lâm Phi nhướng mày. Hắn cảm giác được trong phòng khách phía trước thậm chí có hơn tám luồng tiên thiên chân khí xa lạ?



Khi đi vào trong phòng, một đám người chờ bên trong đều đứng dậy, có người quen, cũng có kẻ xa lạ.



Tám nam nữ võ giả Tiên Thiên kia một người cũng không quen biết, nhưng tất cả đều khó chịu nhìn chằm chàm Lâm Phi, ở cùng bọn họ còn có Lục Vũ Phỉ của Lục gia.



- Ha ha, Nhã Nhu, đã về rồi.



Phương Thư Hải hiền lành liếc cháu gái, sau đó nói với Lâm Phi:



- Lâm Phi à, lại gặp mặt. Cậu không cần kinh ngạc, những người này là cao thủ Võ Đang và Nga Mi, họ đợi cậu một hồi, vốn muốn tới Lâm An tìm cậu, biết được cậu sẽ tới thủ đô, nên dứt khoát tới Phương gia chúng tôi chờ cậu.