Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 365 : Cố gia
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Bảy người còn lại không ai dám nói Tu vi của Vương Trạch Nam cao cường nữa. Ngoài việc chạy trốn thì họ không con sự lựa chọn nào khác. Khó khăn lắm mới tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, ai muốn nói chết là chết chứ?
- Các người chạy hết thì tôi ăn cơm tối bằng gì?
Lâm Phi sao có thể tha cho bọn họ. Trong kiến trúc giữa hồ như thế này càng dễ cho hắn phát huy.
Lâm Phi nắm chặt vai Trưởng lão Nga Mi đang chạy như phóng tên ra ngoài cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, âm thanh “rắc rắc” của xương cốt vỡ vụn.
Trong khi đang kêu gào thê thảm, gã Trưởng lão bị Lâm Phi hất bay trúng vào một tên Trưởng lão khác.
Đồng thời, Lâm Phi lấy con dao găm trên người gã này rạch trên tay gã, nhanh đến mức gã hoang mang còn chưa kịp suy nghĩ.
Lâm Phi sử dụng kiếm căn bản không chú ý kiếm pháp hay kiếm thuật. Mục tiêu của hắn là điểm yếu gân cốt.
Lực sát thương của Tiên Thiên Chân Khí không hề có hiệu quả so với Lâm Phi. Lâm Phi đánh như chốn không người, hạ gục từng người từng người một. Tất cả đều nằm rạp xuống đất, không phải kêu gào vì xương cốt gãy vụn thì là do đứt gãy gân cốt.
Nhận ra việc phá vòng vây là không thể được nên Lôi Lê Giác rạch một đường kiếm khí màu đỏ xông thẳng lên trên nóc nhà.
- Phi Hồng Nguyệt Cun Trảm!
Kiếm khí khiến cả nóc nhà rách thành ba bốn mảnh, khe hở rộng hơn một mét, mảnh đá gỗ vụn rơi trên mặt đất. Lôi Lê Giác bỗng nhiên đứng dậy bay lên phía nóc nhà.
Lâm Phi hừ một tiếng, nhún chân nhảy lên, tốc độ bay còn nhanh hơn cả thân pháp khinh công Nga Mi.
Lôi Lê Giác cũng có phòng bị, vung kiếm chém xuống. Vẫn là chiêu Phi Hồng Nguyệt Cung Trảm hướng thằng về phía Lâm Phi.
Nhưng Lâm Phi không hề sợ hãi, giơ một tay lên thu nạp hết chân khí Tiên Thiên của chiêu thức còn nắm được mắt cá chân của Lôi Lê Giác.
- Xuống!
Lâm Phi sử dụng Thiên Cân Trụy, cơ thể như lưu tinh rơi xuống đất khiến bề mặt đại lí thạch bị lún thành một hố sâu.
- Ầm!
Cả người Lôi Lê Giác nằm bẹp xuống dưới đất như một con cá bị đập khi giết thịt, đầu óc như nở hoa chảy ra mặt đất.
Thấy một cao thủ Tiên Thiên lại khiến bản thân ngã thảm như vậy, Lâm Phi cũng có chút đáng tiếc, nhếch miệng nói :
- Sớm biết tự ngã như vậy ta đã nhẹ tay chút.
Lâm Phi lắc đầu quay lại nhìn những người đang run rẩy trên mặt đất. Những kẻ này đã không thể phản kháng được nữa Lâm Phi không nói thêm nhiều lời, tiến đến hút hết sức mạnh của họ, mỗi tay một đầu, dần dần hút hết toàn bộ chân khí của những người còn lại.
Mỗi khi hút xong một người, hắn liền bóp nát hộp sọ của kẻ đó. Hắn giết từng cao thủ Tiên Thiên mà nhẹ nhàng như chém dưa thái rau.
“Ăn” xong chân khí Tiên Thiên của bảy người này, Lâm Phi cảm thấy vô cùng sảng khoái, xoa xoa cổ. Mặc dù chưa thấy no nhưng khiến hắn thấy rất thoải mái.
- Thực ra cũng không phải như vậy.
Lục Vũ Phi cười khổ nói :
- Tôi nghe cha từng nói: Sau đó phát hiện tin tình báo đó là do Mỹ cố ý tiết lộ. Mục đích chính là tấn công những người giỏi quân sự trong Cố gia. Cố gia bị oan.
- Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, gia tộc Thiên Tự Hào đã giết chết hết những người trung liệt. Nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài chẳng phải sẽ chịu sự sỉ nhục của bốn gia tộc Thiên Tự Hào sao.
-Nếu năm đó bốn gia tộc bị thế lực bên ngoài coi thường thì kết cùng còn thảm hơn cả Cố gia. Vậy nên… mặc dù biết vậy là xấu xa nhưng bốn gia tộc ấy vẫn quyết định chôn vùi chuyện này, không ghi chép lại nữa.
-Nhưng Cố gia là Gia tộc kinh doanh kín nên những người dân bình thường không hề biết chuyện. Chỉ cần xóa sạch những thông tin về Cố gia thì giai đoạn đó của Cố gia sẽ như không có.
Lâm Phi ngạc nhiên. Không ngờ gia cảnh của Cố Thải Anh lại như vậy. Thảo nào hắn không thể tìm được quá khứ của bà ta.
Nhưng chuyện này càng khiến hắn bất mãn. Là cha hắn Lâm Đại Hữu cùng bà ta đi qua thời kì gian khó. Đến khi rửa được oan khuất cho gia tộc thì bà lại trở về xã hội thượng lưu kết hôn với Vương Thiệu Hoa.
Sự liêm sỉ của người phụ nữ này đã bị chó tha đi mất rồi.
Lâm Phi hung hăng nắm chặt tay, quay người rời khỏi nơi đây.
Lục Vũ Phi thấy vậy, trong lòng không khỏi xúc động, lớn tiếng gọi theo :
- Lâm Phi!
- Vẫn còn chuyện gì sao?
Lâm Phi quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Lục Vũ Phi nhìn những thi thể nằm dưới đất, không đành lòng liền hỏi :
- Anh còn tiếp tục như vậy…sớm muộn gì cũng trở thành địch thủ của giới Võ cổ, đi tới con đường diệt vong… Tiền đồ của anh rất tốt, tại sao lại muốn trở thành người xấu, trở thành một kẻ đồ tể tần nhẫn như vậy.
Lâm Phi cười tà :
- Cô đang quan tâm tôi sao Lục tiểu thư?
Lục Vũ Phi không phản đối cũng không thừa nhận, thở dài :
- Tôi và anh giống nhau, đều là những người trẻ tuổi, những võ giả. Tôi biết một võ giả muốn trở lên mạnh mẽ đều phải khổ công luyện tập. Anh còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy chắc chắn công sức mà anh bỏ ra lớn hơn người khác rất nhiều.
- Có thể anh cảm thấy tôi nhiều lời. Nhưng anh không giết tôi, tôi biết trong lòng anh vẫn còn chút lương tâm.
- Chính vì như vậy tôi cảm thấy anh nên trân trọng tương lai của bản thân, đừng tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ giết người như vậy nữa. Ác giả ác báo. Hiện nay không có ai có thể trị được anh nhưng không có nghĩa rằng trên thế gian này sẽ không có ai trị được anh, sớm muộn cũng sẽ đi vào đường cùng…