Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 374 : Anh muốn tôi không

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Chương 374: Anh muốn tôi không.



Sau vết khâu cuối cùng, Lâm Phi tháo khẩu trang, thở ra. Dù hắn đã tính trước lần đầu giải phẫu, bởi vì u ác tính sốt cao mà trở nên vô cùng mạo hiểm.



Cũng may, hắn không để bản thân và người tín nhiệm mình phải thất vọng. Lâm Phi quay đầu nhìn Phương Nhã Nhu vui đến phát khóc ở bên, dựng một ngón tay cái.



Mẹ cô, không sao.



Phương Nhã Nhu đưa tình nhìn hắn, không ngừng gật đầu, cái gì cũng không nói ra được, chỉ có tình cảm nồng đậm và phức tạp, giống như mật hoa Trần Hương, ngọt ngào dễ chịu.



Đám người Trang Dũ, Trang Diệc Huy, Trang Diệp Phàm của Trang gia, tất cả đều đã chết lặng, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần giải phẫu này thành công, khiến cho việc điều trị của Trang gia họ trở thành trò cười.



Một người trẻ tuổi không biết xuất hiện từ đâu, hoàn thành thủ thuật xinh đẹp như mộng ảo, giống như Hoa Đà tái thế, hóa thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.



Càng muốn mạng hơn là, họ đã từng thề son sắt trước mặt giáo sư Nolan, tỏ vẻ có thể hoàn thành, còn nói muốn tới tham gia bình chọn giải thưởng y học Lasker...



Nhưng hiện giờ, họ chỉ có thể trông mong giáo sư Nolan đừng coi họ là thằng hề đã cám ơn trời đất rồi!



- Không phải con nói đã nắm chắc sao...



Trang Dũ thấp giọng chất vấn con trai trưởng Trang Diệc Huy ở bên.



Trang Diệc Huy thấp giọng thở dài như ăn phải mướp đắng:



- Nào biết được tình hình lại như vậy, theo lý thuyết... mức độ dính như vậy đã sớm hết thuốc chữa, như vậy cũng có thể cứu được... quá tà môn rồi...



Bộp bộp bộp bộp...



Đột nhiên, Long Minh Suất của Long Gia bắt đầu vỗ tay. Những người khác vừa thấy, cũng bắt đầu vỗ tay từ trong đáy lòng, biểu đạt ý sùng kính đối với Lâm Phi. Đương nhiên, Triệu Duyệt của Vương gia căn bản không có ý vỗ tay.



Phương Hải Thiên của Phương gia cảm khái cười nói:



- Không nghĩ tới, hắn có thủ đoạn giết người, cứu người càng có thủ đoạn.



- Chỉ người có thể hiểu được về thân thể con người, mới có thể giết người rất giỏi, hiển nhiên, đôi tay kia là biên giới sống hay chết.



Tạ Doanh Doanh cười nói.



Trong phòng giải phẫu, Lâm Phi gật nhẹ đầu với Nolan, sau đó nói một tiếng vất vả với phụ tá và các y tá ở bên, sau đó mới ra ngoài.



Khi hắn bước vào hành lang bệnh viện, Phương Nhã Nhu đã sớm chờ ở nơi này, vẻ mặt kích động chờ Lâm Phi.



- À, Nhã Nhu, tiếp theo mẹ cô chỉ cần điều dưỡng chừng một tuần, chắc sẽ...
Trang Dũ tái mặt, khẩn cầu quỳ phịch xuống đất, mặt dài như ngựa:



- Giáo sư Nolan! Ngài không thể như vậy! Chuyện này... đây chỉ là một lần ngẫu nhiên!



Anh em Trang Diệc Huy và Trang Diệc Phàm thấy cha mình quỳ xuống, họ cũng vội vàng quỳ trên mặt đất, nếu đối tượng hợp tác cải cách chữa bệnh bị thay đổi, kế hoạch phát triển của Trang gia sẽ hoàn toàn ngâm nước rồi!



Quyền uy của giáo sư Nolan hoàn toàn có năng lực thay đổi cục diện, bởi vì mấy vị thủ trưởng nước Hạ sẽ không hi vọng phía mình phái ra là đội ngũ lang băm.



Một khi Trang gia không cách nào đạt được tư cách hợp tác này, họ sẽ bị đánh về nguyên hình.



Nhưng họ vừa mới phong quang cao ngạo ở thủ đô, nếu đánh về nguyên hình, đây chẳng phải tương đương đắc tội một số thế lực không chọc được?



- Giáo sư Nolan, xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội! Không thể vì một trường hợp đặc biệt này mà phá hủy tình hữu nghị giữa chúng ta!



Trang Diệc Phàm vẻ mặt chờ đợi nói.



Nolan gãi mặt, bỗng nhiêu cười cười, tay chỉ về phía Lâm Phi vẫn đang hôn nồng nhiệt với Phương Nhã Nhu ở bên kia.



- Nếu như thầy của tôi đồng ý cho các vị một cơ hội, tôi đây sẽ xem xét...



Oành!



Gần như cùng lúc những lời này được nói ra, trong đầu tất cả mọi người giống như nổ mạnh!



Thầy... thầy?



Nolan chỉ Lâm Phi, gọi... thầy?



Giáo sư Nolan chủ tịch giám khảo hai cung điện vinh dự lớn của y học thế giới là Nobel và Lasker, quyền uy giới y học nước Mỹ, cho dù nói người đứng đầu giới y học thế giới hiện giờ cung không đủ, gọi Lâm Phi là thầy!



Khiến cho họ nằm mơ mấy trăm lần cũng không mơ được tới điều này!



Nhưng hiển nhiên Nolan không có ý đùa giỡn, còn ngượng ngùng đi qua cười ha ha nói:



- Thầy, vừa rồi không có thời gian chào ngài, năm năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?



Lúc này Lâm Phi và cô gái gần như đã xong việc, đưa tay sờ khuôn mặt nóng bừng của Phương Nhã Nhu, quay đầu nói với Nolan:



- Nói cho ông bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là thầy, ông không phải muốn hù chết họ sao... Lại nói tuổi của tôi gấp đôi lên cũng trẻ hơn ông, tạm thời đừng gọi tôi già nữa.