Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 379 : Bọ ngựa bắt ve

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Chương 379: Bọ ngựa bắt ve.



Vương Thiệu Hoa liên tục cười khổ:



- Tôi vội vã tìm cậu cũng là có nguyên nhân. Thế giới ngầm ở nước ngoài truyền đến tin tức, nghe nói Lancelot đã tự mình xuất phát trước. Nếu như y đến trước, chúng ta chỉ sợ đành trơ mắt nhìn Ngân Nguyệt kỵ sĩ rời khỏi. Trước đó, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Tào Thần và vợ chồng Cố Thanh cho dù chết cũng được ở lại Trung Quốc.



Lâm Phi nhếch miệng cười:



- Được, tôi đã biết. Vừa lúc tôi đang định quay trở lại Lâm An. Ông hãy đem tư liệu cụ thể chuyển sang cho tôi. Tôi xem xong sẽ xử lý.



- Vậy thì cảm ơn cậu.



Sắc mặt Vương Thiệu Hoa nghiêm túc đứng dậy:



- Tôi thay mặt cho những dân chúng gặp nguy tỉnh Giang cảm ơn cậu đã giúp đỡ.



Lâm Phi chẳng muốn nói thêm, quay người rời khỏi nhà khách.



Sau khi trở lại Phương gia, Lâm Phi mượn một chiếc máy tính, lên mạng sử dụng LOOK để tìm kiếm tất cả tư liệu về Vương Thiệu Hoa. Hơn nữa kiểm tra lại bản ghi chép các cuộc nói chuyện của Vương Thiệu Hoa cùng với tin tức của những nhân vật mà y đã tiếp xúc trước kia.



Lâm Phi không tin, một tên gia hỏa đã từng nuốt khoản tiền vốn xây dựng hàng tỷ đồng của gia tộc có thể thay đổi.



Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt. Lần này Vương Thiệu Hoa nhờ Lâm Phi giúp đỡ, hơn phân nửa là có âm mưu trong đó.



Quả nhiên, thông qua LOOK phân tích các cuộc nói chuyện của Vương Thiệu Hoa, Lâm Phi đã nắm được một tin tức kỳ lạ.



Trong số những người gọi điện thoại cho Vương Thiệu Hoa, có một số điện thoại nặc danh. Thông qua tần suất văn tự, vận dụng phân tích và so sánh, kết quả là một “người bạn cũ” của Lâm Phi.



Lâm Phi nhìn đáp án LOOK cho ra, cười lạnh một tiếng:



- Victor, tao biết ngay mà. Mày không chịu nổi cô đơn.

Chính xác. Người liên lạc với Vương Thiệu Hoa chính là Victor đã giả chết.



Mà kế hoạch gọi là mời Lâm Phi đi vây quét Ngân Nguyệt kỵ sĩ, Victor chỉ là một phần tham dự. Đồng thời tham dự còn có Hoa Vô Lệ quan hệ khá thân thiết với Vương Thiệu Hoa.



Ngân Nguyệt kỵ sĩ làm thuê tại Hoa gia, ngoài việc được trả hoa hồng rất lớn, thực lực của Hoa Vô Lệ thâm tàng bất lộ cũng nhận được sự tán thành của Ngân Nguyệt kỵ sĩ Lancelot.


Bạch Hân Nghiên phản ứng cũng rất nhanh, cúi đầu xuống tránh được viên đạn. Nhưng một viên cảnh sát cầm lá chắn phòng hộ thì bị viên đạn xuyên qua khe hở bắn trúng, trực tiếp ngã xuống đất.



- Im miệng hết đi. Mau nhanh chóng chuẩn bị máy bay. Nếu không để tụi tao rời khỏi thì toàn bộ sẽ chết hết ở chỗ này. Con tin cũng đừng hòng sống sót. Ông mày lăn lộn từ khi mày còn bú sữa mẹ đấy.



Gương mặt Bạch Hân Nghiên lạnh lại, tranh thủ thời gian phái người kéo viên cảnh sát bị thương ra đằng sau cấp cứu, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng không biết làm thế nào cho tốt. Chỉ trách người trên xe thân phận quá đặc biệt. Áp lực thật sự lớn.



- Cục trưởng, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu như bọn chúng hết đạn, cuối cùng sẽ giết chết con tin.



Một sĩ quan phụ tá bên cạnh thở dài.



Bạch Hân Nghiên cũng biết đây không phải là biện pháp, nhưng cô cũng không thể làm gì:



- Trên hai chiếc xe ít nhất có tám gã đạo tặc liều mạng, sáu chiếc Submachine Gun và hai chiếc phóng lựu đạn của Nga RPG-7. Tài bắn súng của bọn chúng cho thấy bọn chúng đã trải qua huấn luyện của thủy quân lục chiến.



- Không phải tôi không dám hạ lệnh lệnh. Nhưng người của chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng. Chúng ta chỉ có thể đợi chuyên gia đàm phán đến, xem có thể lợi dụng được thời cơ gì hay không.



- Đừng dại dột. Có việc thì nên dùng đánh nhau để giải quyết. Nhưng có việc phải dùng giết người để giải quyết. Quan trọng nhất, đánh là phải thắng. Giết là phải người khác chết. Nếu chuyên gia đàm phán hữu dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì?



Bạch Hân Nghiên chợt nghe giọng một người đàn ông vang lên phía sau mình, hoảng hốt quay người lại. Khi nhìn thấy Lâm Phi, gương mặt ngoài kinh ngạc còn có chút nóng lên.



- Anh... tại sao anh lại ở đây?



- Mới xuống máy bay liền đụng phải chuyện này. Haiz, xem như anh đến giúp em.



Trước mặt nhiều người hắn cũng không muốn để cho Bạch Hân Nghiên mất mặt, bằng không thì hắn thậm chí còn nhéo mũi cô gái này. Làm cảnh sát lâu như vậy mà chẳng có chút tiến bộ.



Nhưng Bạch Hân Nghiên nghe xong lại kéo Lâm Phi lại gần, lo lắng nói:



- Đừng, đừng manh động. Người trên xe là Tất Vân Dao đấy. Vạn nhất xảy ra chuyện, để cho bà ấy bị thương hoặc chết là không xong đâu.



Lâm Phi khó hiểu hỏi:



- Tất Vân Dao? Nghe có chút quen tai. Là ai vậy?