Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 396 : Quá ngay thẳng
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Buổi sáng hôm sau, Lâm Phi ngồi máy bay tư nhân của EVA, đáp xuống phi trường quốc tế Lâm An.
Mặc dù EVA rất muốn cùng ở lại, nhưng Lâm Phi lại từ chối. Để trấn an cô, lúc ở trên máy bay hắn cùng EVA âu yếm hơn một nửa hành trình, lúc xuống máy bay tiễn Lâm Phi, đôi chân của EVA đều có chút bủn rủn bất lực, khuôn mặt ửng đỏ.
Lâm Phi phát hiện, sau khi cắn nuốt chiếc đinh thứ hai, tố chất thân thể tăng cường không nói làm gì, về năng lực của đàn ông cũng tăng lên rõ rệt so với ngày trước. Chơi đùa cùng EVA, nhưng bản thân không có áp lực gì, nhẹ nhàng thoải mái như thổi lông vũ.
Nếu không phải EVA bắt đầu cầu xin tha thứ, Lâm Phi cũng không sao ngừng lại được. Vóc dáng này, Lâm Phi không biết là nên mừng hay lo.
Đi vào đường VIP của khách chuyên dụng, lúc dự định ra khỏi sân bay, xung quanh có lẻ tẻ vài hành khách quý.
Nhưng làm cho Lâm Phi không ngờ đến là, có người quen cũng vừa xuống máy bay!?
-Lâm Phi?
-Nhã Nhu?
Một bàn tay đang kéo vali hành lí RIMOWA đỏ thẫm, mặc trên người chiếc áo ngắn tay màu tím lộ eo, váy ngắn nửa người, mỹ nhân tóc dài đeo giày cao gót có in hoa, toàn thân tỏa ra khí chất danh viện ưu nhã dịu dàng, đúng là Phương Nhã Nhu!
Những lúc Phương Nhã Nhu mặc quần áo bình thường không nhiều, Lâm Phi cũng ít khi nhìn thấy, cả người trang điểm, vòng trên đẫy đà, eo nhỏ nhắn mềm mại cùng với đôi chân trắng tuyết tròn trịa, đều phô ra ngoài.
Có vẻ là tâm tình tốt lên rồi, ăn mặc cũng rạng rỡ hơn, có thể nói Lâm Phi phải xoa mắt nhìn lại.
Phương Nhã Nhu thấy ánh mắt Lâm Phi nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng thấy vừa ngọt ngào, lại ngượng ngùng. Cô ho một tiếng, theo bản năng thân thể rụt lại, để cho bộ ngực của mình không quá ưỡn ra.
-Anh cũng mới từ bên ngoài trở về à?
Phương Nhã Nhu chọn chủ đề nói chuyện, trái tim không biết làm sao, gặp người con trai này lại đập rộn ràng, mất kiểm soát.
Cô không dám nói cho Lâm Phi, mấy ngày gần đây cô ở Kinh Thành cùng với mẹ, luôn muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại không biết tìm lí do gì để gọi, hại cô tâm phiền ý loạn, bản thân cũng không biết đang làm cái gì nữa.
Lâm Phi gật đầu:
-Ra nước ngoài có chút việc, còn cô, cũng vừa từ Kinh Thành trở về à? Bác gái bình phục thế nào rồi?
-Ừ, mẹ của tôi bình phục nhiều rồi, nếu không tôi cũng không thể nào yên tâm trở lại làm việc, thực sự cảm ơn anh, nhờ có anh, vấn đề của mẹ tôi và tôi đều được giải quyết.Phương Nhã Nhu điềm nhiên cười, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lâm Phi.
Trò chuyện về âm nhạc, Phương Nhã Nhu dường như nghĩ đến điều gì đó, cười khanh khách nói:
-Lâm Phi, tôi đột nhiên nhớ tới buổi tiệc rượu lần trước, kỹ thuật nhảy của anh rất giỏi, vậy anh hát thế nào? Anh không phải biết rất nhiều thứ sao, hát hò có lẽ cũng rất hay?
Nhìn ánh mắt đầy hiếu kỳ của cô gái, Lâm Phi liên tục xua tay:
-Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, muốn tôi đánh đàn thì được, ca hát thì miễn đi, tôi không có hứng thú với cái đó.
-Đánh đàn? Anh biết đánh đàn? Đàn dương cầm sao?
Phương Nhã Nhu rất muốn biết tường tận mọi chuyện về Lâm Phi.
Lâm Phi gật đầu:
-Đại đa số nhạc khí đều biết một chút, thực ra nhạc khí học nhiều rồi, có rất nhiều đều là tương thông, nhưng diễn tấu đến mức đạt trình độ cao, thì phải xem thiên phú.
-Khi còn bé tôi luyện qua Violin, về sau lên đại học thì bỏ ngang rồi, anh am hiểu nhất bài nào?
Phương Nhã Nhu hưng phấn hỏi.
Lâm Phi nghĩ một lúc, thực ra hắn am hiểu nhất chính là bài SHADOW, nhưng nói như vậy e rằng cô cũng không biết, đang lúc muốn nói sau này có cơ hội sẽ đàn cho cô nghe, nhưng trong đầu Lâm Phi giật mạnh một cái!!
Dường như một dòng điện từ trong cơ thể xuyên qua, làm cho cả người hắn giống như tê liệt, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, sắc mặt cứng lại.
Lúc này hai người không để ý đã đến tầng một đại sảnh ở sân bay, vị trí gần chỗ lối ra, với nhan sắc của Phương Nhã Nhu, vốn là có chút dễ khiến người khác chú ý, Lâm Phi như cọc gỗ đứng bên thế này, nhất thời khiến vài người đi qua đều cảm thấy có chút quái dị.
Phương Nhã Nhu cũng sửng sốt, quay người nhìn, Lâm Phi như hóa đá, có chút kinh ngạc quay người lại, nói:
-Lâm Phi, anh sao thế?
Lâm Phi phải mất một hồi lâu mới định thần lại, nuốt yết hầu một cái, âm thanh có chút run rẩy, ánh mắt phát ra ánh sáng hào quang, chăm chú nhìn Phương Nhã Nhu.
-Nhã Nhu…cô…cô vừa nãy, hỏi tôi cái gì?