Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 398 : Cô gái ngốc

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Lúc hắn lái xe đến sơn trang Thiên Lan, sắc trời đã tối dần, dù sao cũng đã đến mùa thu, ban ngày không dài như trước.



Lâm Phi lấy máy tính của Phương Nhã Nhu, đi xuống xe, Phương Nhã Nhu phía sau cũng cùng đi theo, ngó nghiêng nhìn cảnh sắc mỹ lệ trong núi xung quanh trái phải.



- Không ngờ anh cũng biết hưởng thụ đấy, nơi này còn tốt hơn nhiều so với khu nhà ở của tôi, anh là ở cùng bác Lâm, Lâm Dao sao?



- Ừ.



Lâm Phi gật gật đầu, hắn đang bận gọi lại cho Tô Ánh Tuyết.



Cô gái lại không nghe máy, lúc này dứt khoát trực tiếp tắt máy, không biết có chuyện quan trọng gì.



Lâm Phi nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình gọi điện thoại cho cô chậm, cô tức giận?



Nhưng không đúng, Tô Ánh Tuyết cho dù rất tùy hứng, cũng không ngang ngược đến tận mấy giờ, tức giận tắt máy không để ý người khác, lại nói cô ấy cũng có thể gọi điện đến hỏi một câu.



Có thể không có việc gấp chứ, điểm này cũng nên thông cảm, chuyện này thực sự quá không bình thường.



- Là Tô tiểu thư sao? Sao rồi, không gọi được điện thoại?



Phương Nhã Nhu tiến lên hỏi.



Lâm Phi cười cười, ý bảo không có việc gì:



- Tắt máy, nhưng có thể đang bận, chúng ta vào trước đi.



Hai người đi tới cửa, Lâm Phi mở cửa.



- Bành!



- Thình thịch!



Vài tiếng pháo hoa nhỏ liên tục nổ vang, những vụn giấy cùng sợi tơ màu sắc rực rỡ, tung bay trước mắt Lâm Phi.



Lâm Phi có chút há hốc mồm, ngơ ngác nhìn mọi người vây quanh cửa, Lâm Đại Nguyên, Lâm Dao, mẹ con Hứa Vân và Hứa Vi, cũng lão Bao, Vương Đại Vĩ, trên tay đều cầm pháo mừng, tất cả đều vui mừng nhìn mình.



- Anh! Sinh nhật vui vẻ!



Lâm Dao cười ngọt ngào hô lên.



- Lâm tiên sinh! Sinh nhật vui vẻ!



- Sư phụ! Sinh nhật vui vẻ!


Thím Giang trả lời rất nhanh:



- Tiểu thư nói, một tuần, cô ấy sẽ trở về.



- Được, đến lúc đó, tôi sẽ lại đến tìm cô ấy.



Lâm Phi cũng không kéo dài, vừa vặn, cuối tuần này hắn có thể đem virus hoàn thành kết thúc công việc, cắm vào mạng lưới, xử lý sạch vấn đề của LOOK.



Sau khi tạm biệt thím Giang, lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu trở lại trong xe.



Phương Nhã Nhu vẫn như cũ tự trách, sắc mặt đau thương, hốc mắt có chút hồng hồng, khóe mắt ướt át:



- Lâm Phi, nếu không anh thử gọi điện thoại lần nữa cho Tô tiểu thư?



Tôi giải thích với cô ấy...Tôi...Cùng lắm sau này tôi không gặp mặt anh nữa, như vậy cô ấy có thể yên tâm, anh bảo cô ấy đừng buồn...



Cô hạ quyết tâm rất lớn, chịu đựng lòng đau như cắt, cũng phải vãn hồi sai lầm này.



Lâm Phi ngơ ngác nhìn Phương Nhã Nhu, nhìn phức tạp vào cô hồi lâu, không nhịn được nói:



- Sao cô lại ngốc như vậy...



Phương Nhã Nhu cho rằng Lâm Phi đang chỉ trích mình, càng tự ti cúi thấp đầu, hai tay nắm lấy váy, nước mắt “cộp cộp” rơi xuống.



- Tôi...tôi không muốn là người thứ ba, phá hỏng tình cảm của hai người...Tôi không muốn như vậy...Anh muốn mắng tôi, anh cứ mắng đi, tôi thực sự không nên...



Lâm Phi dở khóc dở cười, nói cô “ngốc”, cô cũng tin thật, không biết nói cô thế nào mới được đây.



- Cô đã làm sai điều gì, cô có cái gì không nên, từ đầu tới cuối, đều là tôi khi dễ cô...cô lại không chủ động làm gì tôi...



Lâm Phi thở dài lắc đầu, không đành lòng để cho người con gái ngốc này khóc nữa, nói:



- Tôi cho cô biết, Ánh Tuyết căn bản không đi Pháp, tôi có thể cảm giác được, cô ấy ở trong nhà, chỉ là tạm thời không muốn gặp tôi, đợi một tuần sau, cô ấy bớt giận, nói rõ là được rồi.



- Tôi nói cô ngốc, không phải chửi, mắng cô, là cô quá đơn thuần. Tuy Ánh Tuyết cũng rất đơn thuần, nhưng thật ra cô ấy đều biết rõ trong lòng. Cô đấy, thật sự quá ngốc, người khác nói cái gì cô cũng tin, nếu không phải cô là Phương đại tiểu thư, không biết có bao nhiêu người có thể khi dễ cô!



Lâm Phi vừa yêu vừa thương nhìn cô gái khóc, Phương Nhã Nhu thì chớp đôi mắt đầy nước, thật không ngờ quay đầu lại nhìn khu nhà cao cấp, lại nhìn Lâm Phi, có chút tư duy không kịp, Lâm Phi đã biết Tô Ánh Tuyết không đi Pháp, vì sao lại không vạch trần?



Có thể cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, Phương Nhã Nhu cũng không dám tiếp tục hỏi, cô cảm thấy, mình ở trong mắt Lâm Phi, có thể không khác gì kẻ đần độn, cho dù không thể ở bên, cũng không hy vọng có ấn tượng ngày càng xấu đi ở trong lòng hắn.