Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 400 : Người bệnh cô độc

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


- Cô cảm thấy có khả năng này sao, đừng nói tới cô giúp Victor đối phó tôi, cô còn giết gia đình Liễu Hồng Bân, bây giờ tôi nhìn thấy cô suy nghĩ đầu tiên là làm thịt cô!



Thiên Diện không có hành động, chỉ nhíu mày suy tư:



- Gia đình Liễu Hồng Bân? Bọn họ chết rồi sao?



- Cô muốn nói là, bọn họ không phải cô giết?



Thiên Diện gật đầu, trả lời rất chân thành:



- Không phải tôi giết, tôi giết họ không có bất kỳ ý nghĩa gì, họ không có uy hiếp đối với tôi. Kể cả Liễu Cảnh Lam, sau khi Victor xử lý xong, nhân vật tôi tới thế thân, trước đó tôi chỉ quan sát cô ta vài ngày… Tôi không ngại giết người bình thường, nhưng gia đình họ không phải tôi giết.



Lâm Phi cẩn thận quan sát đôi mắt cô, trong chốc lát, cô gái này gần như không có bất kỳ tình cảm gì, có lẽ trống rỗng như vậy mới là thần thái vốn có của cô.



Bản thân cô giống như một tờ giấy trắng, có thể tùy ý bôi lên các loại thuốc màu, biến thành các bức họa.



- Vậy cô giúp Victor đối phó tôi, còn cho là tôi sẽ đồng ý hợp tác với cô?



Thiên Diện tựa như không hiểu:



- Tôi là sát thủ, chỉ cần có người trả thù lao, tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ, điều này không có bất kỳ xung đột nào đối với anh.



Lâm Phi thở dài, tuy rằng lý là lý như vậy, nhưng sát thủ bình thường sẽ không làm được dứt khoát như Thiên Diện.



- Cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô?



- Anh đã tin tưởng tôi rồi, nếu không sẽ trực tiếp hạ sát thủ đối với tôi.



Thiên Diện đáp:



- Bởi vì anh rất rõ ràng, tôi không phải một người bình thường.



Lâm Phi cười khổ, hắn quả thực tin tưởng Thiên Diện. Cô đã nói gia đình họ Liễu không phải cô giết, thì thật sự không phải, tính đặc thù của cô không làm cho cô gạt người vì chuyện giết người này, thậm chí cô căn bản không sợ đối mặt với tử vong.



- Cô có… chướng ngại nhân cách thứ hai hay không?



Lâm Phi nói ra suy đoán trên bãi biển ngày đó.



Thiên Diện im lặng gật đầu:



- Có, tuy nhiên không phải hoàn toàn thuần túy.


- Cũng không phải để cô biến thành Liễu Cảnh Lam, bề ngoài giống là được rồi, biểu lộ nói chuyện vân vân dùng chính của cô, nếu không tôi cũng không biết nên nói chuyện với cô thế nào.



Lâm Phi cảm thấy rất xấu hổ.



Khuôn mặt cô gái lập tức mất đi bộ dạng dịu dàng, khôi phục vẻ lạnh lùng vô tình, gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã biết.



Lâm Phi đang muốn lái xe về nhà, sắp xếp cho Thiên Diện một vài nhiệm vụ, liền nhận được điện thoại Bạch Hân Nghiên gọi tới.



- Hân Nghiên, có việc gì thế?



Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều chuyện, cũng không quan tâm được Bạch Hân Nghiên, hắn hơi áy náy, nghĩ có nên mang cô gái ra ngoài ăn một bữa cơm hay không. Đương nhiên bản thân Bạch Hân Nghiên cũng bận rộn nhiều việc, chưa chắc có thời gian đi dạo với hắn.



Trong điện thoại Bạch Hân Nghiên dường như hơi xoắn xuýt, thấp giọng nói:



- Anh còn nhớ rõ phu nhân Tất Vân Dao anh cứu lần trước không?



- Đương nhiên nhớ rõ, là đại minh tinh kia sao?



Lâm Phi nói.



- Cô ấy tìm tới em, muốn em dẫn cô ấy tới nhà anh, muốn chính thức cảm ơn anh.



Bạch Hân Nghiên khó xử nói, cô rất rõ ràng tính tình của Lâm Phi, không thích loại kết giao thế này, càng không hứng thú để ý tới minh tinh như Tất Vân Dao, bởi vì văn hóa giải trí thế tục này Lâm Phi căn bản khinh thường để vào mắt.



Lâm Phi nhíu mày:



- Em thoái thác giúp anh đi nhé, anh không cố ý muốn cứu cô ta, chẳng qua là một chút chuyện nhỏ, có phiền hay không?



- Em đã thử nhiều lần, em cũng biết anh không thích, nhưng cô ấy hỏi em vài ngày liên tục, hôm nay ở trong phòng làm việc của em không chịu đi, chỉ muốn em mang cô ấy tới nhà anh.



Em còn cố ý che giấu địa chỉ của anh, nếu không tự cô ta đi rồi.



Bạch Hân Nghiên cười khổ nói:



- Cô ấy chờ trong đồn cảnh sát như vậy, chúng em cũng không cách nào làm việc bình thường được.



Lâm Phi sờ lên trán, đại minh tinh này cũng thực quật cường, cũng được, thu xong tạ lễ của cô ta, để cô ta đi sớm một chút. Hắn còn bận tìm Hoa gia tính sổ, nào có thời gian để ý bà cô kia.



- Được rồi, vậy em dẫn cô ta tới đây đi, đừng dẫn theo quá nhiều người, anh chờ cô ta ở nhà.