Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 404 : Không có bắt đầu

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Lâm Phi nhìn Thiên Diện:



- Làm gì mà vội như vậy? Giết người bất quá chỉ hai ba lần đánh rồi bóp vỡ cái đầu mà thôi. Chờ đến ngày kia chúng ta sẽ xuất phát. Dù sao cũng biết chỗ bọn chúng trốn, cũng không chạy thoát đâu.



- Tại sao phải chờ đến ngày kia?



Thiên Diện ngồi trên ghế dựa, quay đầu lại chớp mắt vài cái:



- Anh có chuyện gấp cần làm?



Lâm Phi cười khoan thai nhưng cũng có chút ngượng ngùng:



- Bạn gái tôi đang hiểu lầm tôi. Tôi đợi cô ấy hết giận rồi đi giải thích một chút.



Thiên Diện suy nghĩ một lát rồi nói:



- Là Tô Ánh Tuyết? Tôi không hiểu, cô ấy rất bình thường, thậm chí là yếu ớt. Tại sao anh lại tìm một phụ nữ yếu ớt như vậy làm bạn gái của mình? Chẳng phải rất phiền sao? Trong mắt của tôi, sự hiện diện của cô ấy chỉ làm tăng thêm nhược điểm cho anh mà thôi.



Thiên Diện nói rất nghiêm túc, lộ ra sự khó hiểu. Nhưng chính vì vậy, Lâm Phi lại chẳng biết giải thích với cô như thế nào.



- Cái này không liên quan đến mạnh yếu, là một cảm giác gọi là “tình yêu”. Tôi tìm chính là người có thể tâm đầu ý hợp, chứ không phải có thể giúp tôi giết người.



Lâm Phi nhún vai nói.



- Yêu?



Trên mặt Thiên Diện lộ ra thần thái mơ hồ, tựa như đang cân nhắc chủ đề vĩnh hằng mà nhân loại văn minh ca ngợi mấy ngàn năm này rốt cuộc là cái gì.



Cuối cùng, Thiên Diện lắc đầu:



- Không thể hiểu được. Nếu như anh muốn hai ngày nữa mới xuất phát, vậy thì tôi đi trước.



Nói xong, cô đứng dậy bước về phía cửa sổ, hiển nhiên là muốn nhảy qua cửa sổ mà đi.



- Cô đi đâu vậy?



Lâm Phi hỏi. Hẳn là cô gái này tự tin có thể đơn thương độc mã tấn công Hoa gia, dọn dẹp lão quái vật cảnh giới Quy Nguyên?



Thiên Diện quay đầu lại nói:



- Làm nhiệm vụ.



- Giết người?



Thiên Diện gật đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Phi, nghĩ thầm cô là sát thủ, làm nhiệm vụ ngoại trừ giết người thì còn có thể là cái gì?



Scarpe này có chút khác biệt so với các cường giả khác, hơi nhiều chuyện.




Cô gái này đã bị người mẹ giáo dục, biến thành một con "quái vật" chẳng có tình người. Nhưng chính bản thân cô ta cũng không nhận ra điểm này. Bởi vì chướng ngại nhân cách, khiến cho những thay đổi đều không có cách thuyết phục.



Lâm Phi rất muốn hỏi Thiên Diện, chẳng lẽ sẽ không có việc nào khiến cô có thể vui vẻ hơn sao?



Nhưng hắn lập tức xóa đi suy nghĩ này trong đầu. Thiên Diện ngay cái gọi là cảm giác hạnh phúc cũng không biết. Cô nào biết được chuyện gì mà cô muốn làm hơn.



Chỉ sợ cô biết cũng chỉ là ngửi mùi máu tanh, theo bản năng mà giết người thôi.



- Cha cô đâu? Không phải cô còn có một người em nữa sao?



Lâm Phi thấp giọng hỏi.



- Tôi không biết cha mình là ai. Tôi chỉ nghe mẹ nói qua cha và em gái sống chung với nhau. Nhưng sau đó mẹ nói, cha bị người ta giết chết rồi, còn em gái thì không thấy đâu.



Thiên Diện nói xong, liền hỏi:



- Còn có việc gì khác nữa không? Nếu không thì tôi xuất phát.



- Có!



Lâm Phi xoay cô gái lại, suy nghĩ một chút rồi nói:



- Chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ mới khiến cho cô có cảm giác còn sống. Vậy thì tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô. Cô không cần đi xa như vậy.



- Là muốn giết ai sao?



Thiên Diện hỏi.



Lâm Phi cũng không trả lời, thần bí cười nói:



- Đi thôi. Vừa lúc tôi ăn cơm bên ngoài. Tôi muốn dẫn cô đi xem một nơi.



Thiên Diện cũng không hỏi nhiều, rất nghe lời theo Lâm Phi xuống lầu, ngồi vào trong xe.



Xe một đường chạy như bay. Bây giờ đã bước vào mùa thu, cây phong đỏ từng mảnh.



Sau khi rẽ vào con hẻm cách Thiên Lan sơn trang khu Lâm An cũ không xa, chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi trường tiểu học tên Thanh Sơn.



- Muốn giết người trong trường học này?



Thiên Diện hỏi.



Lâm Phi cũng không trả lời, bước xuống xe, đi vào bên cạnh phòng trực. Một thanh niên mặc trang phục bảo an đang ngồi trong phòng trực, khi nhìn thấy Lâm Phi liền sững sờ, lập tức đứng lên, cười nịnh hỏi:



- Lâm tiên sinh, sao anh lại đến đây?