Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 419 : Đại chiến Long Vương
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
- Nếu là 10 năm trước, có lẽ cậu còn có cơ hội đánh được tôi, nhưng bây giờ, cậu đã không còn cơ hội nữa rồi.
Chiến giáp Viêm Ma trên người Long Thiên Cương vốn đang là màu vàng óng bỗng tăng thêm cấp độ. Từng ngọn lửa vàng hừng hực bắt đầu lưu chuyển bốn phía xung quanh thân thể gã.
Cả người như một mặt trời trên địa cầu, thiêu đốt vạn vật, thiêu cháy bãi cỏ trong phạm vi 10 thước, thậm chí không ít ngọn cỏ bắt đầu dấy lên từng đốm lửa nhỏ.
- Mau! Mau cứu hỏa! Cứu hỏa!
Hoa Vĩnh Bạc thấy tình hình có vẻ không ổn, kêu lên thất thanh. Ông ta không ngờ, Long Vương chỉ đứng ở đó vận cộng mà có thể tạo ra nhiệt độ cao như vậy.
Nhưng mấu chốt không phải nhiệt độ cao, từ trường của khu vực này do gặp phải cảm ứng mãnh liệt, trong nháy mắt đã trở nên khác biệt. Năng lượng mặt trời lớn đã nhanh chóng hội tụ vào vòng tròn này.
Trán Lâm Phi bắt đầu đổ mồ hôi. Ở cách đó không xa, Thiên Diện bắt đầu vận công ngăn cản nguyên khí nóng bỏng này.
Đám người Hoa gia cũng không dám tới gần, chỉ để mấy tên bảo vệ chuẩn bị phun nước, phòng tránh lửa lan ra những vùng khác.
Trong lúc ngọn lửa đang hừng hực, hai người chống đỡ nhờ khí thế lại không có dấu hiệu biến đổi.
Phảng phất như một quả cầu lửa trực diện oanh tạc với thân thể Lâm Phi.
- Bành bành bành…
Tiếng nổ liên tục vang lên, không phải thuốc nổ súng đạn mà quyền cước của hai người va nhau trên không trung. Chiêu nào chiêu nấy đề cuồng dã, hung hãn.
Thân thể Long Thiên Cương được bao bọc trong chiến giáp Viêm Ma. Chiến giáp tuấn tú không làm gã trì trệ, ngược lại còn gia tăng uy lực mỗi đòn công kích của gã.
Cước bộ đầy sát khí. Bước chân xê dịch, từng bước đẩy lui Lâm Phi, khiến hắn không có thời gian để thở dốc.
Long quyền trên tay phối hợp với mòng rồng, trong tiếng hô hoan, công thành bạt trại, ánh lửa tàn sát bừa bãi mọi nơi.
Nếu không phải thên thể Lâm Phi khác người thường, chỉ sợ đã sớm hóa thành tro tàn, sao có thể đối đầu với gã được như vậy?
- Khá lắm! Khá lắm! Nhiều năm rồi tôi chưa đụng phải đối thủ nào thú vị như vậy! Đã sớm nghe lão tam nói, thực lực của cậu đủ để đánh một trận với tôi. Hôm nay diện kiến, lời đồn quả không sai. Cậu tới đúng lúc lắm, khiến tôi rất vui đấy.
Long Thiên Cương chắc chắn đã từng xem qua thân pháp đó trong điển tích cất giữ ở Long gia.
Cái gọi là nhện đạp nước chính là cổ nhân đã nhìn thấy nhện có thể cho chân vào trong nước mà không bị chìm, ngược lại chân còn hoạt động trong nước, lao đi vun vút. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cá, huống hồ là chạy trên mặt đất.
Cước pháp này nếu không dùng khinh công luyện đến cùng, nếu luyện cũng chỉ phí công mà thôi. Những người học võ cổ có thể luyện thành, ít nhất cũng là Tiên Thiên đỉnh phong trở lên, nếu không thân thể không thể đạt được yêu cầu cực hạn.
Chính vì vậy, cho dù Lâm Phi có né tránh như thế nào với ý đồ tìm ra sơ hở, Long Thiên Cương luôn bám ngay sau hắn, thậm chí khoảng cách càng ngày càng gần.
- Lại tới!
Chân Lâm Phi như có gió, chân lao nhanh như ngựa, vững vàng ổn định tiếp tục đấu với Long Thiên Cương một hiệp.
Lần này Lâm Phi từ bỏ việc phòng thủ là chính, xuất ra những chiêu lấy công để thủ để so kè với gã. Hắn thi triển quyền Phục Long La Hán cương nhu hòa hợp. Khi quyền chưởng giao nhau nhau đã âm thầm khắc chế xu thế long quyền cương ngạnh, bá đạo của Long Thiên Cương.
- Giỏi cho một quyền Phục Long La Hán! La Hán có thể phục Long, nhưng cậu chưa thành người cửa phật sao có thể thắng nổi tôi?
- Ta đây không thành phật thì cũng thành ma!
Khí thế Lâm Phi biến đổi, sát khí toàn thân nổi lên ầm ầm, thần hồn nát thần tính. Từ trường va chạm trên không trung tạo ra từng trận gió lốc kêu rin rít như tiếng gào khóc thảm thiết.
Sắc mặt người nhà Hoa gia trắng bệch, không biết hai người đánh nhau như thế nào mà thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy.
- Hóa ra là thế, lâm trận liền đổi chiêu, rất hợp ý tôi. Hôm nay tôi sẽ cho cậu thua tâm phục khẩu phục!
Long Thiên Cương cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Gã phát hiện ra năng lực tự phục hồi của Lâm Phi còn mạnh hơn gã. Nếu đánh lâu dài, chưa chắc gã đã thắng dễ dàng.
Hai người ngươi tới ta lùi, như ngựa nhảy trên núi, diều hâu tung bay. Quan sát từ xa như một bức tranh thủy mặc.
Hoa Vạn Lâu đang bị thương cũng không thể không tán thưởng hai kẻ địch này, mặt khác lão cũng thấy mặc cảm.
Người duy nhất ở hiện trường mà mặt không biến sắc chính là Thiên Diện. Cô thấy trời như thể sắp mưa nên yên lặng đi tới một cây cổ thụ chuẩn bị tránh mưa. Còn tình hình chiến đấu của Lâm Phi, cô cũng không để tâm nhiều. Ánh mắt của cô chỉ tập trung trên người Hoa Vô Lệ, tránh việc y bỏ chạy.