Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 426 : Bí mật trăm năm

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Đêm khuya, thành phố Nam Giang tỉnh Tô rực sáng ánh đèn.



Một tòa nhà cổ kính cột trụ được chạm trổ tinh tế lặng lẽ đứng trên những tòa nhà cao ốc hiện đại, quan sát cả thành phố.



Ở đó khó mà nghe thấy những âm thanh huyên náo của thành phố, thay vào đó là những tiếng gió lạnh thổi qua không ngừng gào rít.



Bốn phía xung quanh tòa nhà còn trồng rất nhiều cây, lá xanh rậm rạp um tùm, rõ ràng là hàng năm đều tốn rất nhiều chi phí để chăm sóc như vậy.



Lúc này, ở bàn đá phía trước tòa nhà, Long Thiên Cương mặc áo choàng vàng óng, tóc dài buộc gọn gàng phía sau, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, nhẹ nhàng gẩy cây đàn phượng vĩ cổ.



Tiếng đàn cổ du dương ẩn chứa bao tư vị, tựa như một khách bộ hành đi qua nơi non xanh nước biếc, cảm nhận được tất cả hương vị của thiên nhiên muôn màu, khiến tâm trạng trở nên vui vẻ thoải mái.



Người có thể gảy được khúc nhạc như vậy, thật khó có thể tưởng tượng được đó lại là thủ lĩnh của thế lực ngầm thâu tóm cả ba tỉnh, hơn nữa lại còn là vũ si vang danh khắp chốn thế lực ngầm – Viêm Long thần tướng.



- Tam gia! Tam gia không được qua đó!



- Long Vương đang gảy đàn… bây giờ vẫn còn…



- Cút ngay! Ông đây muốn gặp em trai của mình mà còn phải đợi cái bầy thỏ con chúng mày cho phép sao!



Đột nhiên, phía sau tòa nhà có tiếng ồn ào, lão tam thô kệch Long Bưu mặc một bộ quân phục còn chưa kịp thay, xồng xộc chạy vào.



Mấy hầu gái phía sau Long Thiên Cương đành bất đắc dĩ, không dám ngăn cản.



Tiếng đàn chợt ngừng lại, Long Thiên Cương khẽ thở dài, gạt nắp trà sang một bên rồi đưa chén là lên nhấp môi, sau đó mới đứng dậy, quay người lại nhìn Long Bưu.



- Lão Tứ! Chú như thế là có ý gì! Cái tên Hoa Lộng Ảnh đâu!? Cái con nha đầu linh thể ngũ hành đâu?



Long Bưu hai tay chống nạnh, dựng râu trợn mắt.



- Đi rồi.



Long Thiên Cương trả lời một cách dứt khoát.



Long Bưu nổi trận lôi đình, căm tức chỉ mặt Long Thiên Cương, cuối cùng thở dài một tiếng:



- Chú nói đi! Sao có cái chuyện nhỏ nhặt như thể mà cũng không xong? Hả? Có mỗi con nha đầu không hồn đất thôi mà, chú đích thân ra tay mà còn để cho nó chạy hả?



- Bây giờ tôi biết ăn nói thế nào với lão đại đây, mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không tốt rồi, lần này anh ấy nhìn chú chắc chắn còn ngứa mắt hơn nữa! Ai da… Tôi đến điên đầu mất thôi! Đau đầu quá!
Long Thiên Cương nói, ánh mắt mơ màng, mang theo cả sự chờ mong.



Long Bưu mặt biến sắc:



- Sao lại thế được… chú chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ! Nếu đúng thế thì chẳng lẽ người đó vẫn còn sống!? lâm Phi mới có hơn hai mươi tuổi mà!



- Với thực lực của người đó thì cho dù có sống đến bây giờ cũng chưa đến hai trăm tuổi, với tu vi của hắn, chuyện này không hề khó.



Long Thiên Cương nói.



- Nhưng… nhưng Lâm Phi có liên quan gì đến hắn!? – Long Bưu vẫn bàng hoàng chưa thể tin được: - Là đồ đệ của hắn sao? Không đúng, Lâm Phi ra nước ngoài từ nhỏ, nếu như là đồ đệ của người kia thì sao có thể để hắn ở nước ngoài thập tử nhất sinh như vậy được, hơn nữa trước kia Lâm Phi cũng suýt chết mấy lần rồi mà người kia không hề xuất hiện…



- Đẳng cấp nhân vật như thế chẳng lẽ lại cũng lại suy đoán thông thường như chúng ta? Hơn trăm năm sống trên đời mà có thực lực phán đoán nghịch thiên như thế thì khó có thể tưởng tượng được hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới nào rồi.



Long Thiên Cương nói.



Thần sắc Long Bưu thay đổi trong nháy mắt:



- Chuyện này nhất định phải nói ngay với lão đại, chẳng may Lâm Phi thực sự có quan hệ gì với kẻ đó thì Long gia chúng ta không được lơ là.



- Tam ca, ta định về tổ trạch ở kinh thành một chuyến, ta muốn đi xem bản viết tay đó, tiện thể xác nhận luôn.



- Như thế là tốt nhật, còn về phần lão đại thì… tôi tin là khi biết rõ nguyên nhân này, anh ấy sẽ để chú vào tổ trạch, chỉ có thể mong rằng lão tổ tông không phiền nếu chú quấy rầy như thế.



Long Bưu cười khổ nói.



Long Thiên Cương hờ hững nói:



- Cường giả dùng thực lực nói chuyện. Với thực lực của ta bây giờ, lão tổ chưa chắc đã thắng được ta, lão sẽ không làm gì được đâu. Hơn nữa, lão tổ cơ bản không quá quan tâm đến những chuyện xảy ra hàng ngày của chúng ta đâu. Chỉ sợ lão không có hứng thú muốn gặp ta thôi.



- Ha ha, cũng đúng… tôi ngưỡng mộ chú lắm đấy chú Tư… có lẽ hai ba năm nữa tôi cũng đi đời nhà ma rồi, còn chú thì không biết sống được mấy trăm năm đây.



Long Bưu cảm thán nói.



- Sống càng lâu thì thời gian trôi qua sẽ càng nhanh, bụi trần cũng sẽ càng nhiều thôi, Tam ca… huynh không hiểu được những người như chúng ta cô đơn sợ hãi đến mức nào đâu.



Long Thiên Cương xoay người sang chỗ khác, nhìn bầu trời tiêu điều ảm đạm với những tầng mây lướt qua nhau thật nhanh.