Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 429 : Người như vậy

Ngày đăng: 18:18 19/04/20


Tuy Phương Nhã Nhu không muốn tin, nhưng những thứ trước mắt lại khiến cho cô càng tin tưởng hết thảy. Nếu như không phải gặp chuyện như vậy, với học vị của Khương Dương, như thế nào cũng không làm công việc rửa chén đĩa ở nhà hàng.



Phương gia quả thật có năng lực làm được như vậy. Dù sao đối phương cũng chỉ là một người bình thường không quyền không thế. Nói khó nghe, Phương gia có âm thầm giết y, cũng không có người nào thay y đòi lại công đạo.



Làm như vậy, đơn giản chỉ muốn làm nhục Khương Dương, cho y biết tư cách của y ngu xuẩn và buồn cười đến cỡ nào.



- Nếu cô nói cô không biết, tôi đây cũng hết cách. Vậy thì bây giờ cô biết rồi chứ? Phương đại tiểu thư, coi như Khương Dương tôi cầu xin cô đi, có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?



-Chẳng để cho người của Phương gia nhìn thấy, hiểu lầm gì đó, cảm thấy không vui, lần sau sẽ giết chết tôi thì sao?



Khương Dương cười nhạo.



Phương Nhã Nhu lắc đầu, muốn nói sẽ không đâu, nhưng cô lại không mở miệng được. Cô thật sự không có khả năng khống chế hết thảy.



Cô không biết người hạ lệnh đối phó Khương Dương lại chính là ông nội và cha của mình. Nhưng có thể khẳng định, trong mắt bọn họ, giết chết Khương Dương chỉ là một việc rất nhỏ. Sở dĩ phí công tìm phụ nữ câu dẫn y là vì không muốn để cho cô sinh ra nghi ngờ.



Phương Nhã Nhu cúi đầu trầm lặng, tựa hồ đang cân nhắc làm thế nào để đối mặt hết thảy.



Còn Lâm Phi thì im lặng ôm cô. Hắn chờ cô tự mình đưa ra quyết định.



Sau một lát, Phương Nhã Nhu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói với Lâm Phi:



- Lâm Phi, anh có thể buông em ra không?



Lâm Phi nheo mắt gật đầu rồi buông tay ra.



Cô liền bước đến chỗ Khương Dương.



Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, dưới bóng đèn đường mờ ảo, tiếng giày cao gót của Phương Nhã Nhu phát ra như tiếng trống.



Thanh âm này như gõ vào tim hai người đàn ông.



Lâm Phi cũng không ý thức được, lòng bàn tay của hắn đang chảy mồ hôi, tựa hồ đang sợ cái gì.



Khi Phương Nhã Nhu bước đến trước mặt Khương Dương chừng một mét, cô dừng bước nhìn Khương Dương trong chốc lát.



- Em xin lỗi. Người nhà của em đã làm tổn thương anh.



Phương Nhã Nhu thảnh khẩn nói, sau đó cúi thấp đầu tỏ vẻ áy náy.



Trong mắt Khương Dương tràn đầy tơ máu. Sau một chút ngây người, y hừ lạnh:



- Đừng có….




- Bạn trai của em thiếu gì chứ không thiếu tiền. Em cứ yên tâm mà tiêu.



Lâm Phi cười hắc hắc nói.



Nghe Lâm Phi tự xưng là bạn trai của mình, Phương Nhã Nhu cảm thấy trong lòng ngọt ngào vô cùng, cũng không phản bác:



- Anh kiếm đâu ra nhiều tiền vậy? Không phải buôn bán vũ khí chứ?



Lâm Phi nhún vai:



- Anh không kiếm tiền, nhưng người quen của anh thì có rất nhiều tiền. Khi anh không có tiền, hỏi mượn bọn họ là được.



- Để em trả. Ai lại dám bắt anh trả tiền chứ?



Phương Nhã Nhu cũng biết rằng nhà và xe đều là Lâm Phi dùng mưu kế lấy từ chỗ Diệp Tử Huyên.



Lâm Phi bĩu môi:



- Quan tâm đến điều này làm gì. Nếu em không có ý kiến gì thì đi. Bây giờ vẫn còn kịp đấy.



Phương Nhã Nhu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhu thuận nhìn Lâm Phi:



- Anh có muốn ăn cái khác không?



- Ăn cái gì?



- Em!



Phương Nhã Nhu nói xong một chữ, hai má lúm đồng tiền đỏ bừng lên.



Sau khi hiểu ra, Lâm Phi cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Một cỗ nhiệt từ đan điền xông lên.



Một cô gái vừa thành thục vừa ngây ngơ hỏi anh có muốn “ăn” cô ấy hay không, chỉ sợ não của đàn ông nào cũng ngắn lại.



Nuốt nước miếng, Lâm Phi thấp thỏm hỏi:



- Nhu Nhu, sao em….đột nhiên….lại như thế? Trước kia, không phải em rất bài xích chuyện này sao?



Phương Nhã Nhu cắn môi, nói:



- Em không muốn lãng phí nữa. Trong ngõ hẻm vừa rồi, nghe được lời anh nói, em biết rằng em không cần phải chờ đợi hoặc do dự gì nữa. Mặc kệ về sau thế nào, bây giờ em chỉ muốn được chính thức ở cùng với anh.