Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 58 : Tiền xu
Ngày đăng: 18:11 19/04/20
Ý cười trong ánh mắt Mục phu nhân càng ngày càng rõ, có vẻ cảm thấy phản ứng của Tô Ánh Tuyết rất thú vị: - Ha ha, bà già này sống nhiều năm như vậy, một mình kinh doanh cả một công ty, nếu quá thông minh sẽ mệt mỏi...nhưng tôi cũng không quá hồ đồ. Lúc này Tô Ánh Tuyết có thể khẳng định Mục phu nhân đã sớm biết chuyện này. Nhưng vì sao bà ấy vẫn còn ký hợp đồng với mình? - Thực ra hôm đó, khi cô và cậu Lâm vừa bước vào phòng, tôi đã biết hai người không phải là một cặp rồi. Mục phu nhân chậm rãi nói: - Có lẽ kỹ thuật biểu diễn của cô có thể lừa được người khác, nhưng Tô tiểu thư đừng quên tôi làm trong ngành gì. Hơn nửa đời người, tôi đã chứng kiến vô số cặp đôi bước vào lễ đường. Trong cuộc sống thường ngày của tôi cũng chứng kiến rất nhiều tình yêu, công việc của tôi cũng là phục vụ cho tình yêu. - Giữa cô và Lâm tiên sinh chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới, nhiều nhất cũng chỉ là chút mập mờ, nhưng không phải là hương vị của hai người đang yêu nhau, tôi nhìn là nhận ra ngay. Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết trắng bạch, tim cũng đập loạn. Quả thực cô đã tính sai, ngàn tính vạn tính mà quên thứ mà Mục phu nhân nhạy cảm nhất là tình cảm giữa nam và nữ. Hoặc là nói, cô đã đánh giá thấp con mắt của Mục phu nhân. - Nếu phu nhân đã sớm biết là tôi lừa bà, vậy tại sao bà còn ký hợp đồng với tôi...bà nên biết, tôi thu mua công ty của bà là có dụng ý khác. Tô Ánh Tuyết nghĩ mình đã ký hợp đồng xong nên cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại. Mục phu nhân lại cười một cách thần bí: - Tô tiểu thư, cô xác định là tôi đã ký hợp đồng? - Đương... Tô Ánh Tuyết vừa định nói “đương nhiên” nhưng thấy ánh mắt có vẻ mập mờ của Mục phu nhân, lòng bỗng rùng mình. Lúc này, cô không khống chế được cảm xúc, bỗng nhiên đứng dậy: - Chẳng lẽ vừa rồi...Phu nhân... Mục phu nhân hơi ngượng ngùng che miệng cười: - Nói ra, bà già như tôi cũng có chút quá đáng...Ha ha, không sai, vừa rồi, trên hợp đồng, tôi chưa ký tên mình, tôi chỉ tiện tay ký tên một người có chữ ký gần giống tôi mà thôi. Cũng tức là, hợp đồng đó, chỉ cần được trình tự pháp luật kiểm định, sẽ không có hiệu lực. Tô Ánh Tuyết mở tròn hai mắt, không dám tin, không ngờ mình lại bị một thủ đoạn đơn giản như vậy qua mặt! Vừa rồi mình không nhìn kỹ chữ ký đó, cơ bản không ngờ tới, Mục phu nhân lại ký chữ ký của người khác. - Tô tiểu thư, cô đừng hoảng hốt, vừa rồi tôi đã nói rồi, cô đã vượt qua khảo nghiệm của tôi. Tôi thừa nhận, khi phát hiện ra cô lợi dụng chồng mình, dùng bạn trai giả mạo để lừa tôi, trong lòng tôi rất tức giận, nên cố ý sắp đặt cục diện này để diễn một màn kịch. - Nhưng hiện tại, cô lại thẳng thắn nói với tôi mọi chuyện thế này, chứng tỏ rằng tâm địa của cô không phải là không từ thủ đoạn, ác độc dơ bẩn. - Đúng như cô nói, trên thương trường, tôi có thể hiểu cô. Đợi một lát tôi sẽ ký lại hợp đồng một lần nữa. Hôm nay việc chúng ta nói ở đây đừng để người khác biết. Mục phu nhân nói bằng giọng trấn an, kéo Tô Ánh Tuyết ngồi xuống. Tô Ánh Tuyết vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy mình như đang ngồi cáp treo. Cô đã hiểu, từ đầu tới cuối, mình mới là quân cờ trong tay Mục phu nhân. Mục phu nhân cố ý để mình nghĩ rằng, bà ta đã trúng kế, ký hợp đồng với mình, còn phối hợp để giới truyền thông biết chuyện này, đưa tin tức đi. Nhưng chỉ cần theo trình tự pháp luật, hợp đồng đó sẽ được phát hiện là giả. Đến lúc đó, việc thu mua của mình là một trò cười lớn. Thậm chí, Mục phu nhân hoàn toàn có thể đợi khi vừa ra khỏi cổng Khuynh Thành, bán công ty cho người khác! Đến lúc đó, Khuynh Thành cầm một tờ hợp đồng không có hợp đồng, trở thành trò cười trong giới kinh doanh! Kẻ đầu têu thói xấu như mình, đến lúc đó sẽ bị Hội đồng quản trị cách chức! Hơn nữa, giá cổ phiếu của Khuynh Thành cũng rớt xuống không phanh! Càng nghĩ, cô càng cảm thấy chiêu này của Mục phu nhân quả nhiên là vô tình đến cực hạn. Điều khiến Tô Ánh Tuyết không khỏi kinh hãi chính là, không ngờ người phụ nữ nhìn có vẻ hòa ái này lại có lòng dạ sâu hiểm đến vậy!! - Phu nhân. Tô Ánh Tuyết lặng yên hồi lâu, mới định thần lại, có chút khiếp sợ hỏi: - Tại sao bà lại làm vậy...dù hiện tại tôi chủ động nhận sai với bà, nhưng bà nên biết, tôi sẽ không coi trọng Tư Noãn Hôn Khánh như các công ty khác. Chẳng phải Tư Noãn là tâm huyết của bà và ông nhà sao, tại sao giờ bà vẫn muốn bán cho tôi... Không phải Tô Ánh Tuyết muốn biết nguyên nhân, mà là vì cô thực sự sợ. Nếu Mục phu nhân không nói lý do khiến cô tin tưởng, thì cô vẫn hoài nghi thành ý của Mục phu nhân. Mục phu nhân chỉ cười mà không nói gì, đột nhiên lấy ví tiền từ trong túi ra, sau đó lấy một đồng xu từ trong ví. - Tô tiểu thư, cô xem. Mục phu nhân cầm đồng xu, đưa đến trước mặt Tô Ánh Tuyết nói: - Cô có biết vì sao đồng tiền này một mặt là số một mặt lại là đóa hoa không? Nhìn đồng tiền xu bình thường này, Tô Ánh Tuyết có chút không hiểu đáp: - Lẽ nào có nguyên nhân nào đặc biệt sao? Không phải vì để cho đẹp mắt? Mục phu nhân cười nói: - Chúng ta là thương nhân, thương nhân trục lợi, nói một cách rõ ràng, là tiền. Bà già như tôi đây không biết người khác lý giải thế nào, nhưng cả cuộc đời này tôi cho rằng... tiền bạc có hai mặt. Nó là những con số lạnh băng, nhưng đồng thời cũng là vẻ đẹp mỹ lệ của đóa hoa. Hai mặt này không thể thiếu được...cô thấy thế nào? Tô Ánh Tuyết ngơ ngác nhìn đồng xu bình thường, lời của Mục phu nhân khiến cô bắt đầu suy nghĩ. Sau một hồi, Tô Ánh Tuyết chân thành cúi đầu trước Mục phu nhân: - Cảm ơn bà, phu nhân, tôi hiểu, cả đời này của tôi sẽ nhớ những lời bà nói ngày hôm nay. Mục phu nhân vui mừng gật đầu, đặt đồng xu vào ví tiền, nói tiếp: - Thực ra, tôi bán công ty cho cô cũng có chút tư lợi của mình trong đó...đối với tôi mà nói, thực tế, ngay từ đầu tôi cũng hy vọng bán công ty cho cô. Hôm đó đồng ý dùng cơm với cô, là vì tôi còn do dự không quyết, nên muốn tiếp xúc với cô một chút, rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Tô Ánh Tuyết ngẩn người: - Tại sao...Mục phu nhân cơ trí như vậy, hẳn phải biết tôi đúng như lời người ngoài nói, rất hà khắc với nhân viên của mình... - Ha ha, tôi đương nhiên biết điều này. Mục phu nhân thở dài: - Tô tiểu thư, hẳn cô cũng phát giác ra rằng, Tư Noãn của chúng tôi mấy nam gần đây luôn trượt dốc. Tô Ánh Tuyết gật đầu, đúng như những gì cô và Lâm Phi đã từng nói trước đó, cô không hề đánh giá cao triển vọng của Công ty Tư Noãn Hôn Khánh. - Cùng với việc hôn lễ của đa số những người trẻ tuổi ngày một đơn giản, nghiệp vụ tổ chức tiệc cưới xa hoa ngày càng không có sức lực. Nhưng công ty chúng tôi lấy sự hạnh phúc của công nhân là nguyên tắc số một, đối với phúc lợi của công nhân, từ xưa đến nay chỉ có tăng lên mà không hạ xuống. - Dần dà, dây chuyền của chúng tôi xảy ra vấn đề, rất nhiều dự án chỉ làm một nửa phải bỏ đấy vì thiếu tiền. Nhưng hết lần này đến lần khác, vì nguyên nhân của cá nhân tôi nên không tiện đưa ra thay đổi lớn. - Nửa đời này của tôi đều sắm vai một cấp trên hòa ái dễ gần, một nhà từ thiện đối xử với nhân viên như con cháu trong nhà...nhưng ai biết được, những năm qua, tôi chẳng qua chỉ là đâm lao phải theo lao...Mấy năm đầu thành lập công ty, tôi và chồng quả thực ngây thơ mà cho rằng, để nhân viên có đãi ngộ và môi trường tốt nhất là nguyên tắc quan trọng nhất... - Nhưng sau này, tôi dần phát hiện ra rằng, kỳ thực đó là làm hại nhân viên của mình...bởi vì... - Bởi vì, chỉ khi công ty trụ càng lâu thì mới là có trách nhiệm với nhân viên... Công ty thành lập không phải vì để một số người cảm nhận được hạnh phúc ngắn ngủi, mà là để nuôi dưỡng được càng nhiều người, càng nhiều gia đình dài lâu. Tô Ánh Tuyết rất tự nhiên thay lời Mục phu nhân. Mục phu nhân cười một cách tự giễu: - Đúng vậy, Tô tiểu thư, cô quả thực là một lãnh đạo xuất sắc. Năm đó nếu tôi có thể tỉnh ngộ được như cô bây giờ, e là sẽ không lâm vào quẫn cảnh như ngày hôm nay. - Mục phu nhân nói quá lời rồi. Nếu tôi thực sự xuất sắc, sẽ không bị bà đùa bỡn như vậy. Tô Ánh Tuyết nói. - Bà già như tôi đây thắng chẳng qua là vì đã sống từng này tuổi rồi, nhưng luận về tài hoa thương nghiệp, cô vượt xa tôi. Tôi vốn dự định, nếu cuối cùng cô thừa nhận chuyện cô lừa gạt tôi, tôi sẽ bán công ty cho cô theo ước định. Bất kể cô xử lý Tư Noãn thế nào, tôi tin rằng, một người có nội tâm lương tri như cô, cộng với đầu óc làm ăn sẽ đưa ra quyết định phù hợp nhất. - Nếu đến cuối cùng mà cô không thẳng thắn với tôi, vậy tôi cũng không khách khí nữa. Một người có thủ đoạn làm ăn, lại có tâm địa ác động, hủy diệt sớm một chút cũng là một việc thiện với giới kinh doanh Lâm An... - Cho nên, tôi phải cảm ơn cô, Tô tiểu thư, cô biến kết cục trở thành điều mà tôi mong đợi, là một kết cục tốt đẹp nhất. Mục phu nhân cảm động nói. Tô Ánh Tuyết bị những lời nói của Mục phu nhân làm cho ngượng ngùng, nhưng cũng may lựa chọn của mình thẳng thắn xin lỗi Mục phu nhân. Bỗng nhiên, Mục phu nhân lại đổi chủ để, có vẻ lẩm bẩm, hồi tưởng nói: - Ôi....người như cô thật sự càng ngày càng giống với mẹ cô năm xưa... Thần sắc Tô Ánh Tuyết biến đổi, cô cất tiếng hỏi: - Mục phu nhân, bà...biết chuyện của mẹ tôi?