Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 66 : Cao không thể chạm

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


Sắp bảy giờ tối, Lâm Đại Nguyên ăn cơm tối xong mới sực nhớ ra hai đứa cũng chưa ăn, liền bảo Lâm Phi mau đưa Hứa Vi ra ngoài ăn chút gì đó, không cần ở bên mình như vậy.



Lâm Phi đưa Hứa Vi ra ngoài bệnh viện, vừa định nói đi tìm quán cơm gần đây thì Hứa Vi đã nói trước:



- Đến nhà chị ăn cơm đi, chiều chị bảo mẹ chị mua ít đồ ăn, định mời em đến nhà ăn cơm.



Lâm Phi có vẻ sững sờ, cười nói:



- Thì ra chị còn bảo dì Vân đợi chúng ta về ăn cơm à? Sao chị không nói sớm.



- Vừa rồi mà nói, bác cả em lại chẳng được đà nói vun vào. Chị nói với mẹ là đến bệnh viện thăm bác, có lẽ sẽ về muộn chút, chắc mẹ chị vẫn đang đợi.



Hứa Vi nói.



Hứa Vi định xoay người lấy xe thì Lâm Phi kéo tay cô lại.



Hứa Vi run lên, xoay người, mỉm cười hỏi:



- Sao vậy?



- Chị sợ dì Vân sẽ không đồng ý sao?



Lâm Phi đột nhiên hỏi.



Ánh mắt Hứa Vi có phần trốn tránh:



- Chị...chị cũng không biết.



Lâm Phi buông tay cô ra, cười nói:



- Hứa Vi, chị là người con gái đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em. Em có thể nhận thấy, khi ở bên chị tâm tình rất tốt. Dù hơn chục năm không gặp, nhưng gặp lại chị, em cũng không có cảm giác xa cách.



- Thậm chí em còn cảm thấy, có thể gặp chị trùng hợp như vậy, là duyên phận...như bác cả em nói vậy, em sớm muộn gì cũng phải kết hôn xây dựng gia đình. Trong mắt em, chị là người thích hợp nhất để bầu bạn, cho nên, nếu có thể...



- Lâm Phi!




Trong đầu Lâm Phi chứa rất nhiều thứ, đông tây nam bắc, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, khiến cho hai mẹ con Hứa Vi nghe mà sửng sốt, chốc chốc lại cười đến run cả người, chốc lại kinh sợ về sự uyên thâm, bác học của người đàn ông trước mặt.



Trong lúc Lâm Phi và mẹ con Hứa gia đang vui vẻ hưởng thụ bữa tối, trong bệnh viện lại là một khung cảnh khác.



Lâm Đại Nguyên thấy Tô Ánh Tuyết cầm bình giữ nhiệt đến phòng bệnh, ông có vẻ ngây người, hoàn toàn không ngờ là Tô Ánh Tuyết sẽ tới.



May mà Lâm Dao phản ứng nhanh, nhanh chóng chạy đến cầm lấy bình nước canh, đồng thời mời Tô Ánh Tuyết ngồi xuống.



Tô Ánh Tuyết nhìn ngang ngó dọc, không thấy Lâm Phi và Hứa Vi đâu, bỗng có vẻ kinh ngạc hỏi:



- Bác, sao Lâm Phi không có đây vậy ạ?



Lâm Đại Nguyên còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã vội giải thích rằng hai người đã rời được một lúc lâu rồi.



Trong lòng Tô Ánh Tuyết lại một lần nữa không thoải mái, quả nhiên là đi hẹn hò rồi. Bản thân mình còn ngây thơ cho rằng bọn họ sẽ ở bệnh viện chăm bác.



Sau đó, Tô Ánh Tuyết nói chuyện với Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao vài câu, trong lòng không yên bèn lặng lẽ rời khỏi.



Lâm Dao rất cảm kích tiễn Tô Ánh Tuyết ra thang máy rồi mới quay trở về phòng bệnh, có chút xúc động nói:



- Cha, chị Tô này thật tốt, giúp chúng ta nhiều như vậy, lại còn có lòng đến thăm cho, còn mang canh xương hầm cho cha nữa. Trước đây con lên mạng tìm tin tức, còn thấy rất nhiều người nói chị ấy là Tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc, hiển nhiên là bịa đặt mà.



Sắc mặt Lâm Đại Nguyên có vẻ trầm trọng, không nói lời nào.



Vừa rồi ông không biểu lộ gì, nhưng thực ra ông đã nhận ra rõ ràng là Tô Ánh Tuyết đến tìm Lâm Phi chứ không phải đến thăm mình.



Mặc dù ông chỉ là người sửa xe đạp, công nhân môi trường chẳng học hành gì nhưng không có nghĩa là ông hồ đồ. Có những chuyện Lâm Dao không nhận ra, nhưng người vừa làm cha vừa làm mẹ như ông, vẫn có thể nhận ra được phần nào.



Trước đó còn không hiểu tại sao Lâm Phi lại có thể làm tài xế cho cô chủ lớn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng đối với Lâm gia mà nói, người con gái như Tô Ánh Tuyết quả thực là tiên nữ trên trời, người phàm trên mặt đất sao có thể chạm vào?



Đây không phải là vấn đề trèo cao hay không, bọn họ không có nơi nhờ cậy, bước vào vòng tròn đó, gặp chút chuyện, chẳng phải bị gặm đến cái xương cũng không còn sao?



Ông suy nghĩ, rồi tự nhủ phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Lâm Phi, tuyệt đối đừng hồ đồ mà dây dưa với Tô Ánh Tuyết, lúc phạm sai lầm thì đã muộn rồi.