Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 75 : Diệt cỏ diệt tận gốc

Ngày đăng: 18:12 19/04/20




- Dừng tay! Lâm Phi, anh đang làm cái gì thế?

Hai người Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến cuối cùng cũng chạy tới nơi. Họ đã phải dốc toàn sức lực để đuổi theo mới có thể đến kịp.

Nhìn thấy Bao Tuấn Luân đã ngất lịm bên cạnh Lâm Phi và một gã đàn ông đang bị Lâm Phi giẫm lên cổ như thể sắp tắt thở, hai người sợ đến mức hét lên.

Lâm Phi đương nhiên sẽ không giết tên này. Hắn trực tiếp lấy chân đá một cước vào tên đàn ông này, rồi đá cả người gã bay đến cạnh thang máy như thể đang chơi đá bóng.

Sau đó, hắn dùng một tay nhấc tên mập Bao Tuấn Luân lên như nhấc một con gà rồi vứt ra phía bên ngoài thang máy.

Bao Tuấn Luân bị ngã xuống nền, vừa mới mơ màng tỉnh dậy, mặt mũi xanh xao vừa nhìn thấy Lâm Phi đã sợ hãi đến nỗi bất động, không biết phải làm sao.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hân Nghiên chất vấn Bao Tuấn Luân.

- Cảnh sát! Người này...người này muốn giết tôi!

Bao Tuấn Luân nhìn thấy Bạch Hân Nghiên như vớ được cây cỏ cứu mạng, tay chỉ vào người đàn ông vẻ mặt âm lệ kia mà nói.

Sắc măt Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến sầm lại. Nhìn tên đàn ông đang nằm trên mặt đất còn không tự ôm nổi cánh tay của mình, quả nhiên như lời của Lâm Phi, chúng chính là những tên sát thủ mạo danh là bác sĩ.

- Nói láo! Ông có bằng chứng gì không?

Gã đàn ông này không chịu thừa nhận. Gã biết, bản thân mình hiện nay không thể nào chạy thoát được. Thân thủ của Lâm Phi không hề bình thường, hơn nữa, hiện tại gã cũng đã bị gãy mấy cái xương sườn, vô cùng đau đớn.

Chỉ e gã còn chưa kịp đứng lên sẽ lại bị đạp ngã xuống đất. Gã dứt khoát ỷ vào việc chỗ này không có cameras, cứng đầu cứng cố nhất định không chịu nhận.

- Còn muốn bằng chứng chó má gì nữa! Vừa rồi chính cái tên chết tiệt nhà mày đã tiêm cho tao. Cảnh sát, cô xem! Đây chính là mũi kim tiêm.

Bao Tuấn Luân nhặt ống tiêm lên, đưa cho Bạch Hân Nghiên.

Sắc mặt của Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến vô cùng khó coi.

Ngay tại bệnh viện mà vẫn có kẻ định dùng ống tiêm thuốc độc để hành hung.

Tại sao tên Bao Tuấn Luân vừa được thả ra lại có người muốn giết gã. Trừ phi đám người kia sớm đã sắp xếp tai mắt trong bệnh viện.

Gã đàn ông đó cười nhạo nói:
Bao Tuấn Luân mày mặt xanh lét ngồi bệt dưới đất. Dường như gã vẫn đang suy nghĩ điều gì đó nhưng lại không thể tin nổi.

Đợi khi Uông Thiến gọi một vài nhân viên tới, thay đổi quần áo cho thi thể thành quần áo bệnh nhân, Bạch Hân Nghiên mới quay sang hỏi Bao Tuấn Luân:

- Anh có biết gã đó là ai, có thông tin gì về gã không?

Bao Tuấn Luân im lặng không nói, vô cùng hoảng hốt đứng dậy bấm vội nút bấm thang máy.

Bạch Hân Nghiên kéo tay gã lại:

- Rốt cuộc anh đang sợ cái gì? Có gì thì phải nói ra. Nếu anh không nói, phía cảnh sát chúng tốt biết giúp anh như thế nào? Lẽ nào anh vẫn chưa biết tình cảnh nguy hiểm hiện nay của anh sao?

- Buông tôi ra!

Bao Tuấn Luân giằng tay Bạch Hân Nghiên ra, mặt đỏ tía tai hét lên:

- Tôi muốn về nhà ngay lập tức! Cô đừng quản chuyện của tôi.

Bạch Hân Nghiên nhìn Bao Tuấn Luân như đang bốc cháy, tự nhiên cô đứng im cạnh đó, không biết nói gì thêm.

Lâm Phi đột nhiên nói:

- Anh nghĩ bây giờ mày vẫn có thể trở về? Hơn nữa, tính mạng của anh còn khó có thể bảo toàn.

Cơ thể Bao Tuấn Luân cứng đơ, khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn Lâm Phi, run rẩy nói:

- Anh....anh có ý gì?

- Thực ra anh cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi đúng không? Đối với bọn họ, anh đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa. Hơn nữa, tổn thất lần này, tất cả lỗi lầm tất nhiên đều thuộc về anh rồi.

- Hơn nữa, anh còn biết rất nhiều bí mật của bọn họ, đã từng làm những chuyện không thể nói ra được. Cứ cho là hôm nay anh không nói nhưng họ đâu có gì chắc chắn rằng sau này anh sẽ không nói cho ai.

- Nếu tôi là Đường chủ của Thanh Phong Đường, một tên thuộc hạ tàn phế, lại biết quá nhiều bí mật, khiến tao tổn thất mấy chục triệu, còn làm hỏng một con đường kiếm tiền, mất đi cả một nhóm trợ thủ đắc lực, như vậy đương nhiên tôi sẽ không tha cho nó. Và chắc chắn sẽ phải giết để diệt cỏ tận gốc.

Lâm Phi cười một cách khá thoải mái. Nhưng nụ cười ấy trong con mắt của Bạch Hân Nghiên và Bao Tuấn Luân lại giống như nanh vuốt của những con ác ma trong khu rừng lạnh lẽo.