Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 80 : Kẻ ngông trên đường

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


- Câm miệng!

Mã Thanh Hoành nghiến răng nghiến lợi giống như mãnh thú tức giận, mắt đầy tơ máu.

Tay của gã chỉ về phía Lâm Phi, khàn giọng nói:

- Tô Ánh Tuyết, đừng cho rằng hôm nay cô dựa vào tên nhãi này, tránh được một kiếp là có thể chạy khỏi lòng bàn tay tôi!

- Cô biết vì sao bọn họ đều sợ tôi, vì sao đều phục tùng tôi không? Không phải vì tôi là Mã Thanh Hoành, không phải vì tôi là người của Mã gia! Mà bởi vì...tôi đáng để cô sợ hãi!

Nói xong, Mã Thanh Hoành ưỡn ngực, xoải bước về phía cửa.

Tô Ánh Tuyết mặt lạnh như băng, giọng điệu vững vàng:

- Không tiễn.

Mã Thanh Hoành hậm hực đi ra cửa rồi đóng sập cửa lại.

Đợi văn phòng yên tĩnh lại, Trương Tĩnh mới rầu rĩ nói:

- Tổng giám đốc Tô, giờ phải làm sao. Có lẽ Mã gia sẽ đối nghịch với chúng ta đến cùng, lần này là triệt để vạch mặt rồi.

- Cô đi ra ngoài đi, đây không phải là điều cô cần suy nghĩ, cô cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện khác...tôi có cách.

Tô Ánh Tuyết nói.

Trương Tĩnh còn đang muốn khuyên vài câu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, đành yên lặng gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này, Tô Ánh Tuyết mới thả lỏng người, dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng mặt lên nhìn trần nhàn, cảm thấy mờ mịt.

Bỗng nhiên, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện, nhếch miệng cười với cô.

- Ah!!!!

Tô Ánh Tuyết bị dọa giật nảy mình, đứng dậy quay đầu nhìn Lâm Phi, chân mày lá liễu dựng đứng lên:

- Anh làm gì vậy! Sao anh còn chưa đi ra ngoài?

Lâm Phi dáng vẻ ủy khuất nói:

- Cô bảo Trương Tĩnh ra ngoài, cũng không bảo tôi ra cùng. Tôi không phải ở đây để bảo vệ cô sao, vừa rồi Mã Thanh Hoành nói là sẽ không buông tha cho cô.

Tô Ánh Tuyết trừng mắt, thật là bị tên này làm cho tức chết mà:

- Vậy giờ anh ra ngoài đi, về văn phòng của anh!

Nhưng Lâm Phi có vẻ không có ý rời khỏi, hắn bỗng đưa tay ra, đặt lên vai Tô Ánh Tuyết.

Toàn thân Tô Ánh Tuyết bỗng run lên, nghi hoặc nhìn Lâm Phi, tim đập thình thịch.

- Anh...anh muốn làm gì?

Lâm Phi cười dịu dàng:
Lúc này, Mã Thanh Hoành đang ngồi trong xe Benz nghe thấy tiếng còi xe liên hồi phía sau, nảy sinh lòng nghi hoặc.

- Có chuyện gì vậy?

Mã Thanh Hoành hỏi tài xế.

Tài xế nhìn gương chiếu hậu, quay đầu nói:

- Mã thiếu gia, có một chiếc xe Bentley đang ngông cuồng vượt các xe khác.

- Xe Bentley?

Mã Thanh Hoành nghĩ “Toàn thành phố Lâm An này cũng không có mấy chiếc Bentley, là xe của Tô Ánh Tuyết?”

Bọn họ đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì chiếc Bentley từ phía sau lao đến, làm chiếc Toyota bên cạnh giật mình phải đánh lái sang chỗ khác!

- C-k-í-t-t....

Tiếng phanh xe kêu vang, thân xe cản trước chốt đèn xanh đèn đỏ!

Người đi đường không khỏi ấn còi inh ỏi, có tiền cũng không thể chặn đường như thế chứ!

Nhưng Lâm Phi có vẻ không nghe thấy gì, sau khi xuống xe, hắn đi về phía xe của Mã Thanh Hoành.

Tám tên vệ sĩ mà Mã Thanh Hoành mang theo phát hiện tình hình không ổn, vội chạy xuống xe, trực tiếp cản trước mặt Lâm Phi.

Tám tên cao to đứng dàn hàng như trường thành, nhìn chằm chằm về phía Lâm Phi.

Mã Thanh Hoành vừa nhìn thấy Lâm Phi cũng giật nảy mình, nhưng tên này lại dám ngăn đoàn xe của mình trên đường phố, trong trung tâm thành phố, quả thực là không muốn sống nữa rồi! Gã nào có thể nhẫn nhịn được!

- Lâm Phi!

Mã Thanh Hoành bước xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa xe lại, đứng giữa đám vệ sĩ, chỉ về phía Lâm Phi cất tiếng chửi:

- Mẹ nó, mày ăn gan hùm rồi sao? Mày định làm gì hả? Còn không mau cút đi cho ông mày! Mày đừng tưởng rằng vừa rồi tha cho mày là vì không có cách nào giết mày! Sức nhẫn nại của Mã Thanh Hoành tao cũng chỉ có hạn thôi!

Lâm Phi không thèm để ý đến lời nói của gã, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Mã Thanh Hoành, ngoắc ngoắc ngón tay.

- Đi theo tao.

Mã Thanh Hoành cảm thấy có điểm gì lạ, nhưng ỷ là đang ở giữa đường phố đông đúc, Lâm Phi cũng không dám làm gì, khinh thường nói:

- Mày là thứ gì? Mày bảo tao đi là tao phải đi? Rốt cuộc mày muốn làm gì?

Lúc này, người vây quanh càng lúc càng đông, rất nhiều chủ xe cũng xuống xe xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Phi có vẻ không kiên nhẫn, chau mày, sải bước lớn về phía Mã Thanh Hoành.

- Không có gì, chỉ là muốn bắt cóc mày thôi.