Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 92 : Đúng là tên khốn kiếp!

Ngày đăng: 18:12 19/04/20


Sự việc lần này không phải là chuyện nhỏ, có thể nói nó đã gây chấn động cho Bộ Công an. Một loạt các vụ án kinh hoàng xảy ra, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tham gia điều tra.

Cuối cùng, mọi người đi đến vườn hoa trong đại viện. Trong vườn hoa có một gian phòng được thiết kế bằng đá trông rất bắt mắt.

Hai quân nhân canh gác thấy nhóm người Tần Nham tới, sau khi thực hiện nghi thức chào xong, liền mở một cánh cửa duy nhất ra.

Sau khi được đưa vào phòng, Lâm Phi mới phát hiện bốn mặt căn phòng đều được chế tạo từ hợp kim, tường đá bên ngoài chỉ là lớp vỏ ngụy trang.

Đám người này sợ mình chạy thoát hay sao mà dẫn mình đến thẩm vấn trong nhà giam đặc biệt này. Xem ra là họ đã quyết tâm rồi.

Bốn mặt phòng thẩm vấn còn có hơn chục quân nhân đặc chủng, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.

Cả phòng chia làm hai bộ phận, bên trong giam giữ phạm nhân, bên ngoài để cho người ngồi thẩm vấn.

Lúc này, một người đàn ông mặc quân trang, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cấp bậc Đại tá đang ngồi chính giữa bàn, lẳng lặng liếc nhìn tư liệu.

Người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, sắc mặt trắng xám, có vẻ khí sắc không tốt lắm, tóc cũng điểm bạc, duy chỉ có đôi mắt là tinh nhanh, sáng rõ, khiến người ta không dám khinh thường.

Bên cạnh y còn có hai nữ quân nhân phụ trách ghi chép và phụ giúp các công việc khác.

- Trưởng quan!

Nhóm người Tần Nham bước lên phía trước, hành lễ với người đàn ông!

Sau khi ngẩng đầu nhìn Lâm Phi, người đàn ông nhìn họ gật đầu, trầm giọng nói:

- Vất vả cho mọi người rồi.

Nói rồi, y vung tay lên, ý bảo vệ binh đặc chủng trong phòng có thể đi ra ngoài. Có lẽ y thấy hơi nhiều người.

Rất nhanh, trong phòng thẩm vấn ngoại trừ y ra, chỉ còn người của tổ đặc công. Lâm Phi rất thức thời đi vào gian trong, ngồi trên chiếc ghế lạnh băng.

- Lâm Phi.

Sau khi bỏ tài liệu trong tay xuống, Lưu Tuấn Phong ngữ khí bình thản nói:
- Cậu dám điều tra con gái tôi?

- Đừng căng thẳng như vậy.

Lâm Phi vẻ mặt thoải mái nói:

- Tôi chỉ cảm thấy, con gái ông và ông không thân thiết, mới lên cấp ba mà đã ra tỉnh học, nguyên nhân chủ yếu là do tình trạng sức khỏe của ông, quả thực không thấy chút cảm giác ấm áp nào...

- Vợ của ông lại ung thư cổ tử cung mất sớm, một mình cô bé lúc nào cũng hy vọng cha mình có thể cho mình chút ấp áp, còn ông... hết lần này tới lần khác phải ứng phó với nỗi thống khổ do Hàn Băng Chân Khí gây ra. Cũng khó trách, ông không có cách nào chăm sóc tốt cho con gái...

Hai con mắt của Lưu Tuấn Phong hằn lên tơ máu, hốc mắt có chút ướt át. Y không thể tin được, ngay cả hoàn cảnh gia đình mình, quan hệ căng thẳng giữa mình và con gái mà hắn cũng biết rõ như vậy.

Nhưng lời nói này đã kích động nỗi đau lớn nhất trong lòng y. Đại tá quân đội, Tổng chỉ huy phân bộ Bộ Công an tỉnh Giang như y, nhìn có vẻ uy phong, nhưng thực tế lại phải chịu đựng nỗi đau giày vò từng ngày, trở thành một người cha bất đắc dĩ.

Tần Nham cùng nhóm người Bạch Hân Nghiên ở bên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Tuấn Phong, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả những điều này đã bị Lâm Phi nói trúng!

- Ha ha, ha ha... Khó trách trên báo cáo, bọn họ lại nói cậu là ma quỷ...

Lưu Tuấn Phong nhếch miệng, gượng cười, nghiến lợi nói:

- Cậu đúng là một tên khốn kiếp...

Lâm Phi nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lưu Tuấn Phong, không có vẻ gì bối rối, ngược lại an ủi:

- Thực ra ông không cần quá đau lòng như vậy. Mặc dù tôi chưa từng gặp con gái ông, nhưng em ấy rời nhà đi ra tỉnh học, e là hy vọng có thể giảm bớt gánh nặng cho ông. Em ấy cũng không hy vọng chốc chốc lại thấy ông vì chân khí cắn trả, rõ ràng rất đau đớn mà vẫn nhẫn nhịn vì mình... ông nên cảm thấy vui mừng mới phải, không phải sao?

Lời vừa nói ra, tâm tình Lưu Tuấn Phong gần như sụp đổ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của con gái mình...

Vừa rồi còn muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, lãnh khốc đối xử với Lâm Phi, nhưng lúc này y lại cảm thấy tâm tình vô cùng ngổn ngang, đâu còn tâm tư tiếp tục phỏng vấn?