Vết Xe Đổ
Chương 21 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Vũ dứt lời đám đệ đã lao vào vung tay chém loạn xạ đồ đạc và những thứ ở đây. Phương cùng đám đàn em của mình chỉ biết đứng nhìn mà ko làm gì được do lực lượng của Vũ mang tới quá đông còn bên Phương do ko có sự chuẩn bị trước cho nên về người ko đọ lại với Vũ được.
Nhìn người của Vũ hiên ngang đập phá trên địa bàn của mình, Phương tay nắm chặt lại miệng chửi thề " mẹ kiếp" rồi đưa mắt sang đàn em của mình ra hiệu.
Đệ của Phương thấy đại ca mình ra hiệu thì lùi về sau rút điện thoại ra gọi chỉ 1 lúc sau người của Phương cũng tới đông đủ. Bọn họ tay ai nấy đều cầm theo hung khí sáng chói.
Hai bên lao vào chém giết lẫn nhau loạn cả lên, có người bị thương cũng có cả người chết. Máu chảy lênh láng trên sàn nhà, nhìn thấy tình hình ko khả quan nhân lúc hỗn chiến giữa 2 bên Phương đã bỏ trốn khỏi đó bằng lối cửa sau lấy xe rời đi để mặt a em của mình.
Ngồi trong xe tay Phương đập mạnh vào vô lăng.
_Phương: Thù này tao nhất định sẽ trả.
Sau 1 hồi đâm đâm chém chém kẻ chết người bị thương cũng nhiều. Đám đệ của Phương bị thương khá nhiều thấy ko chơi lại người bên Vũ nên liền bỏ chạy, đàn em của Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo nhưng Vũ lại hô to.
_Vũ: Dừng lại. Ko cần đuổi nữa. Cảnh cáo bọn chúng như vậy là được rồi. Mình về thôi.
Vũ quay đi trước, theo sau là đám đệ của mình, máu vương vãi khắp sàn nhà. Những cây hàng trên tay đàn em của Vũ còn động lại máu.
Trước khi ngồi vào xe, Vũ nhìn đàn em của mình 1 lượt.
_Vũ: Có thiếu ai ko.
_Đệ: Thưa a tất cả đều đầy đủ.
_Vũ: Ko ai thiệt mạng thì tốt... Những chú bị thương mau đến bệnh viện. Số còn lại về nghỉ ngơi. Hôm nay, ai cũng mệt cả rồi.
_Đệ: Tay a cũng bị thương. Để bọn em đưa đến bệnh viện.
_Vũ: Ko cần. Đây chỉ là vết thương nhỏ a sẽ tự giải quyết.
Nói đến đây Vũ quay sang Trường.
_Trường đưa cho a em 1 khoản bồi dưỡng và lo thuốc men cho số a em bị thương thật chu đáo giúp a.
_Trường: Vâng.
_Vũ: Được rồi a về đây. mấy chú cũng về đi.
_Đệ: Vâng.
Vũ ngoài trong xe nhấn ga lái thẳng về nhà, vết thương ở tay cũng khá sâu khiến máu chảy ra ướt cả tay áo nhưng khuôn mặt Vũ vẫn bình thản như ko có chuyện gì.
***
Tôi đang nằm xem tivi ở phòng khách thì nghe tiếng xe và ánh đèn chiếu vào sân nên ngồi dậy đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy Vũ. A ta mở cửa bước xuống xe đi vào nhà thấy tôi ngồi đó thì đưa mắt nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường rồi lại nhìn tôi.
_Vũ: Sao giờ cô chưa ngủ...
_Tôi: Chẳng hiểu sao tôi ko buồn ngủ, chắc ban ngày ngủ nhiều quá...
_Vũ: Có thai nên ngủ sớm sẽ tốt hơn.
Vũ đi đến hướng cầu thang để lên phòng, a lao vào tolec tắm rửa sạch sẽ rửa bớt những vết máu khô trên tay mình rồi mặc chiếc quần đùi thể thao ở trần bước ra, Vũ mở tủ đưa tay kéo chiếc hộp y tế ra rồi tự mình rửa vết thương.
Thấy Vũ về tôi liền vào bếp hâm lại thức ăn cho nóng rồi dọn sẵn ra bàn đi lên gọi a ta.
Thấm thoát tôi mang thai cũng được 3 tháng, chiếc bụng cũng đã bắt đầu nhô lên. Dạo gần đây tôi càng buồn ngủ nhiều hơn nên sáng ko thể dậy chạy bộ cùng Vũ được.
Đang nằm ngủ trên phòng thì tôi nghe có tiếng gọi thất thanh của Quỳnh.
_Quỳnh: Hà ơi... Hà... Xuống giúp chị tí... Hà ơi.... Nhanh lên e...
_Tôi: Đợi e tí.
***
Quỳnh đứng dưới nhà, tay cầm theo chai dầu chiên đến bậc cầu thang đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhanh tay đổ 1 ít xuống sàn rồi quay lại bếp.
Tôi nghe Quỳnh gọi thì ngồi dậy vào tolec rửa nhanh cái mặt rồi vội vàng đi xuống, ko biết có chuyện gì mà cô ta lại gọi tôi gấp như vậy. Khi đến giữa chân cầu thang thì chân tôi bị trượt ko biết có gì mà chân cầu thang hôm nay lại trơn đến vậy. tôi ko giữ được thăng bằng liền ngã nhào lăn từ trên xuống dưới. Bụng tôi đau nhói, 1 tay giữ lấy bụng, 1 tay đưa về phía chỗ Quỳnh đang đứng để cầu cứu cô ta. Quỳnh đứng im đó nhìn tôi rồi nhếch mép. Tôi cảm giác dưới chân mình có gì đó ướt ướt nên đưa mắt nhìn xuống thì hốt hoảng,máu đang từ từ chảy ra. Tôi ko biết làm gì ngoài khóc.
***
Vũ vừa bước vào nhà thì thấy Hà ngã từ trên xuống, liền vội chạy tới đỡ lấy Hà.
_Vũ: Cô bị sao vậy. Có sao ko hả.
Lúc này tôi rất sợ, tôi sợ mình sẽ mất đi con, vừa khóc vừa nói.
_Cứu lấy con...
Quỳnh từ nãy giờ ko có động tĩnh gì khi thấy Vũ về thì giả vờ chạy lại nắm lấy tay tôi.
_Quỳnh: Hà ơi... E có sao ko... Sao bất cẩn vậy em.
Vũ khom người bế tôi lên vội chạy ra xe, Quỳnh cũng nhanh chóng chạy lại ngồi vào ghế phụ. Vũ đạp ga chạy thẳng tới bệnh viện.
Tôi được đưa lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu. Vũ ngồi ngoài chiếc ghế chờ ngoài hành lang đôi mắt luôn hướng về phía phòng cấp cứu. Quỳnh ngồi bên cạnh giả vờ rơi nước mắt rồi ngã vào lòng Vũ.
_Quỳnh: Hà thật tội nghiệp... Ko biết cô ta có sao ko a...
Vũ im lặng ko nói gì a ta chỉ tập trung nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Khi cánh cửa vừa mở ra, Vũ đẩy Quỳnh sang 1 bên đứng dậy chạy lại chỗ bác sĩ.
_Vũ: Bác sĩ.... Cô ấy sao rồi.
Vị bác sĩ bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống nhìn Vũ lắc đầu.
_Bác sĩ: Thật xin lỗi... Tôi đã cố gắng hết sức nhưng ko cứu đc đứa bé.
Vị bác sĩ đặt tay lên vai Vũ vỗ nhẹ sau đó rời đi.
Quỳnh đứng đó nghe bác sĩ thông báo như vậy thì nhếch mép cười nhưng nhanh chóng trở lại bộ mặt giả tạo của mình chạy đến đứng bên cạnh Vũ rơi vài giọt nước mắt.
_Quỳnh: Thật tội cho cô ấy. Em đau lòng quá.
Đúng lúc y tá đẩy tôi ra khỏi phòng cấp cứu, Vũ và Quỳnh đi lại.
_Tôi: Con tôi sao rồi.
_Vũ: Cứ lo nghỉ ngơi trước đi.