Vết Xe Đổ
Chương 33 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Tiếng còi cấp cứu vang lên, nhân viên y tế vội vàng đưa Hà lên băng ca chiếc xe cứu thương chạy nhanh đến bệnh viện.
Bác sĩ vội vàng cấp cứu cho Hà bên ngoài y tá đưa mắt tìm kiếm người nhà của bệnh nhân.
_Y tá: Ai là người nhà của cô gái vừa bị tai nạn xin điền thông tin.
Lời của y tá nhắc đi nhắc lại vài lần nhưng ko có ai lên tiếng, cô ấy liền đi lại cầm lấy tờ giấy thông tin điền lên đó dòng chữ " ko có thân nhân".
_Hải: Tôi là người nhà của cô ấy...
Nghe tiếng nói của Hải, y tá liền dừng bút ngước mặt lên nhìn.
_Y tá: Tôi gọi từ nãy tới giờ mà cậu ko nghe à...
_Hải: Tôi vừa đến...
_Y tá: Thôi được rồi cậu điền thông tin vào đây.
Nói xong y tá quay người đi nhanh vào trong phòng cấp cứu.
***
Vũ ngồi bên bàn tiệc cùng vợ sắp cưới của mình ăn uống vui vẻ.
_Vũ: Em có muốn ăn thêm gì ko để a kêu người chuẩn bị.
_Vợ sắp cưới: Em no rồi. Ngồi ăn ở đây gió mát thích thật a nhỉ...
_Vũ: Ừ... Nếu em muốn a sẽ thường xuyên đưa em ra đây ăn.
_Vợ sắp cưới: Ko cần đâu a còn bận nhiều việc mà.
Bọn họ dùng xong bữa tối, cả hai đang ngồi thưởng thức nước uống thì điện thoại Vũ đổ chuông, nhìn thấy dòng số hiển thị trên màn hình Vũ liền đưa lên tai mình.
_Vũ: A nghe đây... Tình hình thế nào... Ừ...được rồi a đến ngay...
Vợ sắp cưới của Vũ khi nghe a nói như thế liền quay mặt lại.
_Có chuyện gì vậy a.
_Vũ: ko có gì đâu. Em có muốn đi đâu nữa ko để a đưa đi.
_Tôi: Được rồi...
Sau khi Hải rời đi tôi liền đi vào tolec nhìn vào gương xem bộ dạng của mình thế nào... Mọi thứ đều ổn ngoài cái đầu bị quấn băng trắng, tôi thở phào nhẹ nhõm...
***
Đưa Phương vợ sắp cưới của mìn về nhà, Vũ lên xe lái thẳng đến bệnh viện. Do thấy Hải ở đó cho nên Vũ ko ra mặt, a đứng núp bên ngoài quan sát Hà rồi đi hỏi bác sĩ về tình hìn cô ấy.
Khi biết Hà ko bị gì đáng lo lắng thì bao nhiêu gánh nặng trong lòng Vũ cũng vơi đi. Lái xe trở về nhà trên đường đi Vũ lấy điện thoại của mình gọi cho Trường.
_Vũ: Chú để ý cô ấy cho a... Có việc gì thì báo ngay nhé...
_Trường: Vâng... Em biết rồi...
Trở về nhà, Vũ vứt chiếc áo vest sang 1 bên châm điếu thuốc lên hút. Thật ra, Vũ chẳng phải bị mất trí nhớ gì cả chỉ là a có nỗi khổ riêng của mình. Từng hơi thuốc trắng được Vũ hít vào rồi phả ra mang theo dòng cảm xúc trở về 3 năm trước.
Trong lúc đang cấp cứu cho Vũ bỗng thì huyết áp hạ đột ngột, mạch yếu nhịp tim giảm nhanh rồi ngừng đập hẳn. Sau 1 hồi dùng thiết bị trợ tim nhưng mọi thứ vẫn ko cải thiện, bác sĩ lắc đầu đi ra ngoài thông báo cho người nhà.
Khi bác sĩ vừa quay đi thì tim Vũ đột nhiên đập trở lại, tay cử động nhẹ. Do Hà bị ngất ngay sau kho nghe được tin Vũ mất cho nên Phương phải chăm sóc cho Hà.
Trường và Phong vào phòng để nhìn mặt Vũ lần cuối.
_Trường: Đại ca bọn em đến rồi....
Phong quay mặt sang 1 bên để giấu đi giọt nước mắt của mình. Trường nắm tay Vũ.
_Đại ca hãy yên nghỉ.
Đột nhiên ngón tay trỏ của Vũ cử động, Trường như ko tin vào mắt mình a ta chăm chú nhìn, đúng là tay Vũ đang cử động. Trường vui mừng đến mức giọng nói lắc bắp.
_Trường: Phong...phong... Mày nhìn này...
Phong lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi quay sang Trường.
_Phong: Cái gì thế.
_Trường: Đại ca còn sống... Đại ca còn sống...tay a ấy đang cử động này...
Nghe Trường nói, Phong liền đưa mắt nhìn...
_Phong: Đúng rồi... Nó cử động kìa... Đại ca ko chết... Để tao đi nói với mọi người.
_Trường: Mày điên hả... Mày cũng hiểu tính đại ca đúng ko... A ấy đã từng nói nếu a ấy yêu ai thì sẽ ra khỏi tổ chức vì ko muốn người phụ nữ bên cạnh a ấy phải sống trong lo sợ... Sẵn dịp này mình cứ xem như a ấy đã chết, âm thầm đưa đại ca sang nước ngoài điều trị... Đến khi a ấy khỏe lại có trở về tổ chức ko thì a ấy tự quyết định.
_Phong: Ừ... Cứ làm như vậy đi...
***
Tiếng điện thoại đổ chuông khiến Vũ giật mình quay về với hiện tại.
_Vũ: A nghe đây... Ông ấy tỉnh rồi sao... Được rồi a sẽ bay sang ngay...