Vết Xe Đổ
Chương 6 :
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Phương đứng dậy cùng đám đàn em của mình rời khỏi sòng bạc Trịnh Vũ.
_Đại ca giỏi thật. lần này bọn nó thua tâm phục khẩu phục. haha ( Trường nói).
_Tuy thằng Phương chịu giao khu chợ đêm cho a. Nhưng chúng ta vẫn ko nên lơ là, với cái tính của nó thua 1 trận mất mặt như thế này nó sẽ tìm cách phục thù. Chú nên cẩn thận cho a. ( vũ nói).
_Vâng. ( Trường nói).
_Giờ a đi có tí việc. Có chuyện gì chú cứ gọi cho a. ( Vũ nói).
_Vâng. Đại ca đi cẩn thận. ( trường nói).
Vũ rời khỏi sòng bạc lên chiếc siêu xe màu đen của mình lái về nhà. Vũ vốn là người ko thích thể hiện mình, cũng ko muốn gây chuyện với ai nhưng 1 khi ai đó đã đụng tới thì Vũ sẽ chơi sống chết với họ ko khác gì 1 kẻ máu lạnh. Vậy nên trong giới xã hội Vũ là người cũng đc gọi là có tiếng.
Kinh doanh sòng bạc chỉ là 1 phần trong số hoạt động của Vũ, ngoài vài cái sòng bạc Vũ còn là chủ của 1 chuỗi công ty tài chính hay gọi là tín dụng đen.
Chiếc xe đánh lái rẽ vào cổng của khu đô thị Trịnh gia, Vũ mở cánh cửa bước xuống xe đi vào nhà, đưa tay cởi bỏ 2 chiếc cúc tay áo, Vũ ngồi xuống chiếc ghế sopha ngay phòng khách ngửa đầu ra sau.
_Dì Liên, lấy cho con ly nước.
Dì Liên là vú nuôi, cũng là người giúp việc duy nhất của Vũ từ trước đến giờ. Đối với Vũ dì ấy chẳng khác nào 1 người mẹ. Nghe tiếng Vũ gọi, dì Liên đang lau dọn trong bếp liền vứt chiếc khăn sang 1 bên với tay lấy chiếc cốc trên kệ tủ rót cốc nước đá lạnh đem ra ngoài
_Nước của con đây.
Vũ ngồi dậy đưa tay nhận lấy ly nước đưa lên miệng uống 1 ngụm rồi đặt xuống bàn.
_Hôm nay, ở nhà có việc gì ko dì.
_Ông chủ gọi cho con ko được nên nhờ dì nhắn lại khi nào về gọi cho ông ấy.
_Sao dạo này ông ấy hay quan tâm con vậy. Ko biết lại có chuyện gì. Được rồi con lên phòng đây.
Vũ đứng dậy bước lên trên lầu, mở cánh cửa phòng Vũ cởi bỏ bộ quần áo trên người và bước vào tolec, a khép mắt lại đứng cúi đầu dưới vòi sen để cho nước cứ dội thẳng từ đầu mình dọc xuống sống lưng.
Những hình ảnh năm xưa như 1 thước phim lại ùa về, khi ấy Vũ mới 9 tuổi anh đã chứng kiến Ông Nguyên bố mình vì vợ bé mà suốt ngày cãi nhau rồi đánh đập mẹ mình. Một hôm,Vũ đang ngồi ở phòng khách cùng mẹ chơi trò xếp hình thì ông Nguyên về nhà.
_Bố về rồi ạ.
_Con đi lên lầu cho bố nói chuyện với mẹ.
Vũ đưa mắt nhìn sang mẹ, người mẹ hiểu ý liền gật đầu thay cho câu nói " mẹ sẽ ko sao đâu". Sau khi Vũ đứng dậy lên lầu vừa đi được 2/3 bậc thang a đã nghe tiếng ông Nguyên quát to nên a liền nép người vào thành cầu thang nhìn xuống dưới.
_Cô gọi cho cô ấy làm gì, tí nữa thôi cô ấy đã xảy thai rồi đấy. Cô đã nói gì với cô ấy.
Nói xong ông Nguyên quay sang bà Thủy đưa tay đỡ lấy bà ấy.
_Em đang có thai về nhà nghỉ ngơi đi. Bầu bí mà ở đám tang sẽ ko tốt cho con đâu.
Bà Thủy trong lòng rất vui vì bà Hiền, cái gai trong mắt của bà ấy giờ đã được nhổ bỏ, vị chí vợ chính của ông Nguyên trước sau gì cũng của bà ấy cho nên trong lòng rất vui nhưng vẫn cố tỏ ra đau lòng, mắt rưng rưng nước.
_Sao chị ấy đi sớm vậy ạ. Để em ở lại mà phụ lo đám cho chị ấy.
_Ko đc. Em về nhà đi. Bầu bì ko đc ở đám tang.
_Vậy em về nhé.
Bà Thủy bước đi ngang xác của bà Hiền giả vờ đưa tay lau nước mắt nhưng thật ra miệng lại nhếch lên cười hình ảnh đó đã lọt vào mắt Vũ.
Từ nãy tới giờ Vũ ko hề đi đâu hết mà chỉ ngồi ôm lấy mẹ mà khóc. Mặc cho dì Liên khuyên thế nào cũng ko chịu lên phòng. Ông Nguyên thở hắt 1 cái rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh con trai.
_Mẹ mất rồi. Con là đàn ông ko được khóc như thế. Lên phòng đi để bố lo cho mẹ.
Vũ đứng dậy đẩy mạnh vào người ông Nguyên.
_Tại bố... Tại bố làm chết mẹ... Bố tránh ra đừng động vào con. Con hận bố.
****
Bàn tay của Vũ nắm chặt lại, chặt đến nỗi các sợi gân thay nhau nổi lên cuồn cuộn đưa tay đấm mạnh vào tấm gương trong tolec "choảng" do chịu lực quá mạnh khiến cho tấm gương vỡ toang, tay Vũ cũng bật máu. Ngước khuôn mặt lên cho nước xối thẳng vào mặt mình 1 lúc rồi choàng chiếc áobước ra khỏi nhà tắm.
Bàn tay Vũ máu vẫn chảy nhưng a ấy ko hề quan tâm. Vết thương ngoài da chỉ là 1 nổi đau nhỏ, nó có thể lành lại đc còn vết thương lớn trong lòng Vũ nó mãi đau âm ỉ.
Đi lại chiếc ghế ngay cửa sổ, Vũ đưa tay rót cho mình 1 ly rượu a tu ực 1 hơi cạn rồi lại rót tiếp 1 ly nữa. Mắt Vũ nhìn lên bầu trời, nơi xa xăm ấy đã 30 năm qua a luôn nhìn mỗi khi nhớ về mẹ.
****
Phương sau khi rời khỏi sòng bạc Trịnh Vũ trong lòng vô cùng tức tối, vốn đã ko ưa Vũ từ lâu giờ lại bị thua 1 trận mất mặt thế này khiến cho Phương càng hận Vũ, càng muốn tìm cơ hội để trừ khử Vũ. Phương gọi Đại vào phòng riêng của mình.
_Chú để ý thằng Vũ cho a. Mọi động tĩnh của nó đều phải báo cáo lại cho a biết. ( Phương nói).
_Vâng. Mà đại ca tính giao khu chợ đêm cho nó thật ạ. ( Đại nói).
_Lời a đã nói ra ko thể rút lại. Chú yên tâm.mình mất khu chợ đêm thì a sẽ tìm cách lấy lại của nó 1 thứ khác. Chú đi theo dõi nó cho a đi ( phương nói).
_Vâng