Vết Xe Đổ
Chương 8 :
Ngày đăng: 10:54 18/04/20
Vũ bước ra khỏi gốc cây lộc vừng, ngồi xuống mái hiên ngay cạnh tôi. Do vừa bị lố chuyện lúc nãy nên tôi thấy hơi ngại liền quay đi chỗ khác ko nhìn đến Vũ.
Trời mưa càng lúc càng to, nước mưa trắng xóa cả con đường tôi đưa tay về trước ngửa bàn tay cho mưa rơi vào tay mình. Từng giọt,từng giọt mưa thi nhau rơi xuống bàn tay tôi rồi bắn nước lên.
_Con gái như cô đi đêm ko sợ à.
Đang mãi mê nghịch mưa thì a ta lên tiếng tuy ko nhìn vào a nhưng tôi lại buồn cười trước câu hỏi đó.
_Có gì mà đáng sợ nữa chứ.
Mới nói được đến đây thì tôi lại nghe tiếng nẹt bô xe ầm ầm, tiếng kim loại ma sát với mặt đường nên quay sang nói.
_Này. Hình như....
Chưa kịp nói hết câu thì a ta đã dùng tay mình bế bổng tôi lên đặt tôi ngồi trên đùi đối mặt với a rồi ôm,hôn tôi như kiểu chúng tôi là tình nhân. Vừa lúc đó thì đoàn xe kia cũng chạy đến chỗ tôi, bọn chúng dừng lại nhìn rồi cười ầm lên.
_Cần gì thì vào khách sạn sao lộ liễu thế.
Nói xong bọn chúng kéo ga chạy đi. Tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy tôi làm gái nhưng cũng ko đến mức dễ dãi thế này, tôi cứ mở to mắt ngạc nhiên nhìn, môi đã bị a ta hôn lấy.
Sau khi bọn chúng đi rồi thì a ta cũng buông tôi ra. Tôi ko biết a ta nghĩ tôi thế nào mà lại làm vậy, còn tôi thì thấy tổn thương, tôi thấy bị người khác coi thường cho nên đã đứng dậy bước xuống khỏi đùi tiện tay tát cho a ta 1 phát.
_Tôi biết mình làm gái nhưng ko phải a muốn làm gì thì làm. A coi thường tôi quá rồi đấy.
Nói xong tôi quay người đi thì a ta chụp tay tôi lại, ko để a nói gì tôi đã hất mạnh tay a ra và bước đi. Mưa vẫn cứ rơi lại làm cho tâm trạng tôi thêm trùng xuống. Tôi ko khóc bởi đã từ lâu rồi tôi biết nước mắt ko giúp ích gì đc cho tôi cả.
****
Sau khi Hà rời đi Vũ cũng đứng dậy đón taxi trở về khách sạn, a tắm rửa xong xuôi thì đi ra giường nằm, tay cầm ly rượu nhâm nhí 1 tí cho dễ ngủ nhưng lại ko sao ngủ đc cứ nghĩ đến việc vừa rồi. Thật ra, lúc đó do bọn đàn em của Huỳnh Phương quay lại đột ngột, Vũ ko biết làm gì nên mới động thủ, mượn Hà đóng làm 1 cặp tình nhân cho bọn chúng ko để ý do gấp quá nên Vũ chưa kịp nói trước với Hà. Đến khi a định nói thì Hà đã cho a ăn 1 cái tát. Nghĩ cũng nực cười 1 người giang hồ có tiếng bên Hồng Kong lại ăn tát của 1 cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt, Vũ đưa ly rượu lên uống cạn rồi Vũ nhắm đôi mắt cố chìm vào giấc ngủ.
***
Phương đang ngồi trong phòng làm việc tay gõ gõ xuống bàn, thỉnh thoảng nhìn chiếc điện thoại bên cạnh đợi đàn em mình báo cáo tình hình nhưng mãi vẫn ko thấy. Vừa đứng dậy định đi lấy ly rượu thì điện thoại Phương đổ chuông, a liền cầm lấy bấm nút nghe.
_Sao rồi.(phương nói).
_Xin lỗi đại ca. Bọn e đã thất bại ( đại nói).
_Mẹ kiếp. Mấy chú làm ăn kiểu gì thế. Có biết đây là cơ hội hiếm ko. Khó khăn lắm nó mới rời khỏi đây mà ko đi cùng đàn em vậy mà mấy chú cũng ko làm được. ( Phương nói).
_Xin lỗi đại ca. Bọn e sẽ về chịu tội ( Đại nói).
_Chịu tội là điều tất nhiên nhưng ko phải bây giờ. Trước mắt chú điều tra xem nó còn ở đó ko. Rồi tìm nó mà hành động. Cơ hội cuối cùng cho mấy chú. ( Phương nói).
_Rõ. Thưa đại ca.
Phương bực mình tắt điện thoại, a đập tay xuống bàn cái rầm rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
_Công nhận mạng mày lớn thật đó Vũ. Tao ko tin cả đám đàn e của tao ko làm gì được 1 mình mày.
Phương tuy tức giận nhưng cũng ko làm đc gì chỉ bóp chặt tay vào ly rượu, nhìn bộ dạng của Phương Vũ càng thích thú. Sau khi kết thúc buổi tiệc Vũ lái xe trở về nhà của.mình. Dì Liên thấy Vũ về liền chạy ra.
_Con đi đâu mấy hôm nay làm dì lo quá.
Vũ cười ôm lấy dì Liên.
_Con lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình, dì ko cần quá lo cho con đâu.
_Con ăn gì chưa, dì nấu cơm cho con nhé.
_Con ăn rồi. Dì nghỉ ngơi đi. Con lên phòng đây.
****
Phương trở về nhà thì Đại đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
_Đại ca về rồi ạ.
_Chuyện là thế nào. Tại sao cả đám mà để nó giết như vậy hả.
_A biết thằng Vũ mà. Nó ra tay còn nhanh hơn cả sát thủ.
_Thôi được rồi, chú vất vả nhiều rồi về nghỉ ngơi đi.
_Vâng.
Sau khi Đại đi khỏi, Phương đi lên căn phòng tối nằm cuối dãy hành lang đưa tay mở cửa ngồi vào bàn tay cầm ly rượu lên uống rồi lấy tấm hình đặt trên bàn lên nhìn.
_Em đúng là có mắt chọn người. Để a xem mạng nó lớn đến đâu.
***
Bọn tôi đón taxi trở về quán, bà Hậu thấy chúng tôi về sớm thì tỏ ra ngạc nhiên.
_Sao mấy đứa về sớm vậy.
Mấy người chúng tôi tới lúc này vẫn chưa hoàng hồn, mặt mày ai nấy đều tái lét cắt ko ra giọt máu. Chẳng ai muốn mở miệng nói nửa lời chỉ lầm lì ai về phòng nấy.
_Cái bọn này hôm nay bị làm sao thế ko biết.
Bà Hậu thấy khó hiểu liền gọi điện thoại cho bên lễ tân khách sạn để hỏi xem tình hình.
_Bên đó có chuyện gì hay sao mà trả đào về sớm vậy em.
_Đám khách gọi đào ko biết gây thù với ai mà bị cắt cổ chết sạch.
Nghe đến đây tay chân bà Hậu run rẩy ko biết nói gì cứ cầm điện thoại đến khi đầu dây bên kia tắt máy vọng lại tiếng tút...tút mà bà ấy vẫn chưa đặt điện thoại xuống. Phải đến 1 lúc sau, bà Hậu mới lấy lại bình tĩnh.