Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 100 : Định giá
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Đa Lặc dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, hắn thúc giục thuần nhân mình tìm tới giúp đỡ, từ sáng đến tối luân phiên dùng khuôn chế phôi, còn chiếu theo yêu cầu của Ngô Nặc, bảo người đào thêm một lò nung mới, chuyên dùng để nung tiền tệ.
Rất nhanh, đợt tiền đầu tiên nung ra, Đa Lặc bỏ hết tiền vừa nung vào trong vại đất nung, cùng với cả cái mâm có hình mèo mập, đóng gói bảo người đưa cho Ngô Nặc.
Đa Lặc vẫn luôn giúp Ngô Nặc chuyện tiền tệ, tuy hắn không hiểu rõ giá trị chân chính của tiền tệ, nhưng lại hiểu tính quan trọng của chúng, để tránh trên đường vận chuyển có người vì hiếu kỳ hoặc nguyên nhân nào khác lấy tiền ra, hắn còn rất thông minh dùng đất dính phong kín miệng vại, dùng thuốc màu nhẹ vẽ lên một vòng lớn, có ai muốn lấy tiền bên trong ra, thì nhất định phải đập được đất dính trên miệng vại, một khi vại bị mở, vòng thuốc màu sẽ không còn hoàn chỉnh, cho dù lại dùng đất dính phủ lên, cũng có thể nhìn ra ngay khác biệt.
Sau khi Ngô Nặc nhận được vại đựng tiền tệ phong kín, lập tức vỗ vại liên tục khen Đa Lặc thông minh, Bạch đại miêu vừa đúng lúc đang ở nhà, thấy tiểu sứ thần của hắn khen một người đàn ông khác không ngừng, mặt liền sụ xuống.
Ngô Nặc căn bản không để ý, mở một vại sứ trong đó ra, phát hiện tiền bên trong còn ra màu tốt hơn lần trước nung thử, biết ngay Đa Lặc chắc chắn tốn công sức rất lớn.
Nhân viên tốt làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, còn biết động não suy nghĩ như Đa Lặc, nhất định phải thưởng!
Thế là, cá nhỏ khô cay Bạch đại miêu thích nhất liền ít đi một nửa, sắc mặt hắn đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Lúc này, Ngô Nặc mới chậm chạp phát hiện ai đó không vui, nhưng y có kỹ xảo đặc thù lấy lòng Bạch đại miêu, đưa mâm lớn vẽ mèo mập ra: “Tặng cho cậu, đặc biệt vẽ cho cậu đó.”
Sau khi nung, đường nét đồ họa đơn giản tựa hồ trở nên mềm mại hơn, mèo con trắng trắng tròn tròn cũng trở nên đáng yêu hơn.
Bạch nhìn vài cái, cố gắng mím lại khóe môi đang muốn nhếch lên cao, nói: “… Không đẹp như tôi, rất ngốc.”
Ngô Nặc trừng mắt nhìn hắn, thò tay lấy mâm: “Không đẹp trả cho tôi!”
Con đường duy nhất Bạch có thể hạ thủ, cũng chính là dùng hình thức ban thưởng phát số tiền này cho thủ hạ biểu hiện ưu tú, để họ đầu tiên lĩnh hội được tiện lợi dùng tiền đổi vật, rồi từ họ dần dần phổ biến sang những người khác trong bộ lạc, sau đó mới phổ biến tới bộ lạc xung quanh.
Đến lúc đó, tiền tệ không còn là thủ đoạn đơn giản hóa giao dịch, mà sẽ trở thành một công cụ quan trọng trong tay hắn.
Suy nghĩ cặn kẽ, càng nghĩ, ánh sáng trong mắt Bạch càng thịnh, “Một ống muối huyết một đồng, được, cứ làm như cậu nói. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ sớm đi!” Nói xong, Bạch thu lại dã tâm bừng bừng trong mắt, đáy mắt dần trào lên dục vọng rục rịch.
Ngô Nặc nhìn mặt trời còn treo thật cao bên ngoài, chưa từng thấy ai mở mắt nói dối được như Bạch đại miêu! Nè nè, không định ăn cơm tối luôn hả…
Ngô Nặc đã không kịp giãy dụa, bị Bạch đại miêu dùng ưu thế thể năng tuyệt đối áp đảo, lóc xương ăn thịt….
Hội chợ bộ lạc đến gần, cần phải tranh thủ làm thêm một chút thịt muối, thịt sấy, lần đầu tiên bộ lạc tổ chức hội chợ, bất luận phương diện nào cũng tuyệt đối không thể kém hơn bộ lạc Mục Nguyên!
Các chiến sĩ thủ hạ chịu ra sức, Bạch cũng ra tay hào phóng, thường xuyên thưởng cho thủ hạ binh sĩ một chút tiền.
Bạch nói với họ, tiền này có thể đem tới nơi chuyên môn trong bộ lạc tìm người đổi muối, cũng có thể đổi gia súc, vải, gạo, lúa mì vân vân.
Không cần nghi vấn, vải, gạo, lúa mì đây là cá nhân Ngô Nặc cống hiến ra, ‘cửa hàng’ đầu tiên trong bộ lạc có thể dùng tiền đổi đồ vật, cũng là do một tay y sáng tạo và tìm người kinh doanh.
Bất cứ quyển sách sử nào cũng không ghi chép lại cửa tiệm nhỏ bé không đáng nhắc đến này, nhưng thời gian bị chôn vùi trong lịch sử sẽ vĩnh viễn ghi khắc điểm ngoặc hết sức quan trọng này.