Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 113 : Lừa gạt
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Bộ lạc Đại Hồ ở gần hồ, tự nhiên không thiếu cá, sau khi hỏi thăm cá trong hồ có thể tùy tiện bắt, Bạch cởi đồ, nhảy vào hồ, không bao lâu, đã ném ba con cá lớn nặng hơn hai cân lên trên.
Trong nồi nấu răng dài, Ngô Nặc lấy dao quân dụng mang theo bên người ra, không bao lâu đã mổ bụng moi ruột ba con cá lớn, sắt thành miếng, dùng hương liệu tự chế ướp trước.
Lúc này thịt răng dài đã nấu xong, cuối cùng Ngô Nặc thêm vào chút muối chỉnh lại vị đạo, rồi mút vào chén lớn.
Sau lại lấy ớt ngâm, dưa chua, nấu một nồi cá cải chua chua thơm mười phần.
Hương thơm đã hấp dẫn một vòng người tới xem náo nhiệt, nhưng ngại khí tức hung thú tỏa ra trên người Bạch, trừ Tang Ba, không ai dám lại gần.
Thân là người sống ở sau tường đá, Tang Ba rất ít khi ăn cá, vì đối với người sau tường đá, cá tanh nhiều xương không có mỡ, chỉ có nô lệ bình dân không có thức ăn mới không thể không ăn thứ này. Chỉ có một vài loại cá có lợi cho sức khỏe đồng thời còn không quá khó ăn, họ mới chịu ăn một chút.
Ba con cá Bạch bắt lên là một loại cá nước ngọt bình thường vô cùng, trong sông bộ lạc Trường Hà có không ít, chúng khá giống cá chép hiện đại, nhưng chất thịt non hơn, xương cũng ít hơn, Bạch đại miêu rất thích ăn loại cá này.
Nhưng, loại cá này không được hoan nghênh ở bộ lạc Đại Hồ, ít nhất với người có thân phận được tôn xưng là đại nhân như Tang Ba, bình thường tuyệt đối sẽ không chạm vào chúng.
Nhưng, hôm nay thì khác.
Tang Ba chưa từng thấy có ai cắt cá thành miếng như Ngô Nặc, sau đó không biết nấu gì trong nồi, vị tanh khiến người ta khó chịu trên mình cá đã triệt để biến mất, thay vào đó là một mùi hương khiến người ta chảy nước miếng.
Đặc biệt là sau nồi cá kho cải chua cuối cùng, Ngô Nặc còn rắc một chút bột hoa tiêu lên trên, đổ thêm mỡ thú lí lạp nóng xèo xèo lên mặt, xèo một tiếng, hương thơm đó, quả thật khó tả!
Tang Ba cảm thấy mình đói rồi, hơn nữa chưa từng đói như thế, mắt nhìn chằm chằm thức ăn bốc khói trong chén, con ngươi sắp rớt ra.
Muối thô của bộ lạc Đại Hồ toàn bộ là đổi từ bộ lạc lớn phía nam, giá không rẻ chút nào, hai năm gần đây, đối phương còn có xu thế nâng khẩu vị lên càng lúc càng lớn, giá giao dịch năm nay đắc hơn năm ngoái gần gấp đôi.
Chỉ luận riêng thực lực, bộ lạc đó không hơn bộ lạc Đại Hồ, thậm chí còn yếu hơn họ một chút, nhưng sau lưng đối phương là bộ lạc siêu cấp, muối thô trong tay họ cũng là giao dịch từ bộ lạc siêu cấp kia, sau đó chuyển bán cho họ. Bộ lạc đó có quan hệ khác thường với bộ lạc siêu cấp, bộ lạc Đại Hồ luôn muốn tìm cơ hội đào góc tường thử trực tiếp giao dịch với bộ lạc siêu cấp, nhưng đều không thành công, bộ lạc siêu cấp đó thà bán muối thô cho bộ lạc kia, cũng không chịu trực tiếp bán cho họ. Vì thế, nhiều năm nay, bộ lạc Đại Hồ chỉ có thể bóp mũi giao dịch với đối phương.
Chất lượng muối huyết rõ ràng tốt hơn muối thô nhiều, hơn nữa thần thú ban cho gì đó, nghe thôi đã thấy rất lợi hại, nếu họ có thể giao dịch được muối huyết từ bộ lạc Trường Hà…
Tim Tang Ba đập nhanh hơn mấy phần, không được, chuyện này hắn cần phải đích thân đi thương lượng với đại vu và thủ lĩnh!
Miễn cưỡng ổn định tâm trạng, Tang Ba lại hỏi Bạch tên mấy hương liệu khác, chuyện phiếm vài câu, rồi vội vã bỏ đi.
Từ xa nhìn hắn vội vã biến mất sau tường đá, Bạch và Ngô Nặc lộ ra nụ cười hiểu rõ khỏi nói.
Giữa trưa, động tĩnh hai người gây ra không nhỏ, Ngô Nặc đặc biệt chọn hai món ăn có vị nặng, hương thơm gần như truyền hơn nửa khu hội chợ, nhưng chỉ có mình Tang Ba may mắn được mời ăn, những người khác thì nước miếng chảy đầy đất, trong lòng hiếu kỳ như mèo cào, mấy bộ lạc vốn định buổi chiều sẽ đi, không hẹn mà cùng đổi ý, tạm thời ở lại, lặng lẽ chú ý hai người nghi là đến từ bộ lạc siêu cấp.
Lỗ tai các thú nhân thường nhạy bén, đối thoại giữa Bạch và Tang Ba họ nghe được rõ ràng, có vài tên tự cho là thông minh, vì thu hút sự chú ý của hai người, còn lấy đồ đã đóng gói ra, bày trước chỗ ở ra vẻ đợi người tới cửa giao dịch. Người ban đầu không nghĩ tới, thấy người khác bày đồ ra, còn gì không hiểu nữa, lập tức học theo.
Thế là, hội chợ vốn đã sắp kết thúc, đột nhiên lại trở nên náo nhiệt.
Cá lớn đã bắt đầu cắn câu, Ngô Nặc và Bạch đều là thợ săn có lòng kiên nhẫn.
Hai người không vội bày đồ giao dịch của mình ra, mà giống như người du lịch bình thường, hiếu kỳ chạy đi xem đồ giao dịch của bộ lạc khác, thuận tiện không chút dấu vết nghe ngóng vật giá bên này.