Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 135 : Vuốt lông

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Bạch nhìn Ngô Nặc một cái thật sâu, không nói một lời, cất đôi chân dài, quay người đi về hang động của Nha.



Ngô Nặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch giận mình, y một mặt hơi chột dạ, một mặt cũng cảm thấy uất ức, y cũng chỉ mới vài hôm nay thanh nhàn được một tí sau khi hoàn thành xong giao dịch, đám nhỏ qua đây quấn y lấy lòng xin thịt nướng ăn, y bị chúng quấn hết cách, mới chơi với chúng một lúc.



Thật sự chỉ là chơi một lúc thôi, còn chưa đến nửa tiếng đâu!



Trong đầu Ngô Nặc có một âm thanh đang nóng vội kêu la: Xong rồi xong rồi, Bạch đại miêu tức giận rồi, làm sao đê?



Một âm thanh khác uất ức lại nghẹn khuất: Y chẳng qua chỉ trêu mấy nhóc tai dài thôi, Bạch đại miêu cần phải ra vẻ như y ngoại tình bị bắt gian sao? Làm quá rồi đó nha (╯‵口′)╯︵┻━┻.



Nghĩ thì nghĩ, Ngô Nặc vội ném lại cục lông tai dài mập tròn, đuổi theo. Ngặc nỗi chân ngắn hơn Bạch đại miêu một khúc, đi đường cũng không nhẹ nhàng linh hoạt như hắn, Ngô tiểu Nặc chỉ có thể trân mắt nhìn Bạch đại miêu biến mất giữa rừng.



Tính thối, chiều quá sinh hư!



Tuy trong lòng phẫn hận bất bình mắng thế, nhưng bước chân lại không tự chủ tăng nhanh, bất an trong lòng tựa hồ cũng dần nặng thêm.



Trong hang động, một nhà Nha bận rộn để tộc nhân phân phối kê vừa thu hoạch, đều không ở nhà, Ngô Nặc đi vào nơi ở Nha an bài cho họ, chỉ thấy một con mèo con gầy gò màu bạc tức giận phì phò nằm trên thảm da thú, thấy y vào, lập tức ngoắt đầu sang hướng khác.



“… Bạch?” Ngô Nặc có chút chần chừ, mèo Bạch mập của y đâu? Cái con gầy gò trơ xương, lông da ảm đạm trước mắt này vẫn là Bạch đại miêu của y sao? Đây là chịu phải bao nhiêu khổ mới trong hai mươi ngày ngắn ngủi gầy thành thế này__ quả thật giống như gầy đi hẳn một con mèo!



Ngô Nặc lập tức đau lòng chết, chút xíu uất ức vốn còn sót lại trong lòng lập tức hóa thành hổ thẹn và áy náy gấp bội đổ dồn tới, chớp mắt đã nhấn chìm y. Y bước lên trước, đưa tay định ôm Bạch, nhưng Bạch lại nhích sang một bên, tránh khỏi y, nhắm mắt lại không thèm nhìn  y.



“Tôi sai rồi, cậu đừng giận nữa, được không?” Ngô Nặc dịu giọng xin lỗi.



Nghe âm thanh mềm mềm của tiểu sứ thần, lòng Bạch đại miêu ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mắt đã mở ra một đường liền nhanh chóng nhắm lại.



Chỉ xin lỗi là xong rồi? Nghĩ đẹp ghê! Hắn mới không dễ dỗ như thế đâu!



“… Vừa rồi tôi chỉ đúng lúc gặp đám nhóc đó, thật mà, thời gian này cậu không ở đây, tôi đều rất bận, cũng chỉ hôm nay mới rảnh một chút, tôi với đám nhóc đó không hề thân quen chút nào…”



Người mọc thêm thịt không có tư cách nói bận! Không thân? Không thân mà những đứa nhóc đó có thể để lộ da bụng cho cậu sờ! Hừ!



Không nhắc đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới, Bạch càng tức giận, hắn thật không hiểu, sao Ngô tiểu Nặc lại thích đám nhóc đó như thế, mấy đứa trong bộ lạc thì cũng thôi đi, mấy nhóc tai dài kia lại tính là cái gì? Có hắn lẽ nào còn không đủ sao? Mấy đứa nhóc đó vừa bẩn vừa xấu, còn không đẹp được như hắn dù chỉ một chút!



Ngô Nặc ngồi bên cạnh Bạch đại miêu, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, vốn đầy thịt mềm, hiện tại sờ lên toàn là xương, lông màu bạc không chỉ trở nên ảm đạm, xúc cảm cũng thua xa lúc trước, tay bất giác khựng lại, hổ thẹn trong lòng càng sâu, nếu không phải vì giúp y hoàn thành nhiệm vụ, Bạch cũng không biến thành bộ dạng thế này…



“… Cậu đừng giận, sau này tôi không để ý đến những đứa nhóc đó nữa được chưa?” Đầu nóng lên, ngón tay Ngô Nặc nhẹ chọt vào tai Bạch đại miêu, dịu giọng hứa hẹn.



Tai mèo con không khỏi động đậy, cái đuôi cũng không chịu khống chế quẫy hai cái.



Đối với cá tính của Bạch đại miêu, Ngô Nặc quả thật hiểu rõ hơn cả, vừa nhìn đã biết cơn giận trong lòng hắn đã tiêu đi nhiều, “Tôi đặc biệt làm cá khô cho cậu, dùng cá bạc nhỏ để làm, vừa giòn vừa thơm, còn thêm vào sốt nướng cậu thích nhất, mùi vị còn ngon hơn lần trước làm ở bộ lạc. Mấy hôm nay cậu ở trên núi chắc chắn không có gì ngon để ăn, có đói bụng không, có muốn ăn trước một chút không?” Nói rồi, Ngô Nặc lấy một con cá khô nhỏ trong nhẫn không gian ra, đưa dưới mũi Bạch.


Lại nói, hôm đó sau khi Ngô Nặc và Bạch để lại Hắc Phong rồi đi, Hắc Phong tức thì chạy mất.



Nhưng, cùng hai người Bạch đi qua quá nhiều nơi, Hắc Phong đã không nhớ rõ đường về đàn, mãi đi vòng ở vùng núi quanh Cô Sơn.



Là một con ngựa sừng vương, Hắc Phong có lực chiến đấu, nhưng khi gặp phải mãnh thú như sài lang hổ báo, long thú vân vân, cũng chỉ đành cam chịu chạy trốn. Dãy núi quanh Cô Sơn trên cơ bản không có mãnh thú gì, các loại cỏ dại cũng nhiều, sau khi Hắc Phong từ bỏ tìm đường về đàn, thì hoạt động quanh quẩn ngoại vu núi, ban đầu nó còn lo lắng bị bắt về, cố sức chạy, sau đó qua thời gian khá dài vẫn không có ai đến bắt nó, tuy nó có chút tiếc nuối không thể tiếp tục ăn mật ong ngọt ngào, nhưng nó càng thích cuộc sống tự do tự tại, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ tỉnh rồi ăn, xung quanh không có mãnh thú gì có thể uy hiếp đến nó, cuộc sống trôi qua khỏi nói thoải mái cỡ nào.



Thế là, khi Bạch đại miêu lần nữa nhìn thấy nó, Hắc Phong đã mập thêm một vòng.



Mà Hắc Phong hiển nhiên đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Bạch đại miêu, vừa thấy hắn, lập tức từ bỏ kháng cự gì đó, sau khi dậm mấy bước, cúi đầu ủ rũ đi theo Bạch.



Gặp được Ngô Nặc nó cũng thành thật hơn nhiều, ngoan ngoãn cúi đầu cho Ngô Nặc sờ, đợi Bạch lôi xe ngựa đã giấu đi ra, lấy dây thừng kéo xe tròng lên người nó, lại đặt hai ngàn cân muối huyết lên xe, Hắc Phong có hơi cố sức kéo xe, chạy chậm theo hướng Bạch chỉ dẫn.



Ban đầu nhiệm vụ hệ thống cho yêu cầu họ ít nhất phải giao dịch không ít hơn 20000 cân muối huyết với ba bộ lạc lớn, hiện nay tuy họ đã chạy tới ba bộ lạc, nhưng bộ lạc hầu thú lại không phải bộ lạc cỡ lớn, vì thế họ còn phải tiếp tục lữ trình.



Khi ở bộ lạc Đại Hồ, Ngô Nặc đã nghe ngóng được, gần đây trừ bộ lạc Cô Sơn của tộc tai dài là bộ lạc lớn ra, men theo Đại Hồ đi hơi chếch về phía nam còn có một bộ lạc lớn.



Nhưng, đó là một bộ lạc dực nhân, thần linh tổ tiên họ tín ngưỡng hoàn toàn khác với bộ lạc thú nhân, ngôn ngữ cũng không thông, vì thế, họ rất ít khi qua lại với bộ lạc thú nhân bên phía bộ lạc Đại Hồ.



Vì những dực nhân đó đều cư trú trong sơn động gần con sông, Tang Ba thỉnh thoảng có mấy lần tiếp xúc với họ cũng không rõ bộ lạc đó rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ biết người của họ không ít, hơn nữa lực chiến đấu vô cùng hung hãn, đối với thú nhân cũng không phải rất hảo hữu, nhưng cũng sẽ không chủ động đi gây phiền cho thú nhân, quan hệ với bộ lạc Đại Hồ tính là nước sông không phạm nước giếng.



Dựa vào những tin tức có được từ Tang Ba, Ngô Nặc đặt bộ lạc dực nhân tên là Sào đó làm trạm cuối của lần lịch lãm này, nếu thời gian dư dả thì đi, thời gian gấp rút thì đổi sang đi bộ lạc khác.



Hiện tại cách thời hạn nhiệm vụ 150 ngày của hệ thống quy định còn mấy chục ngày, thời gian vô cùng dư dả, lại thêm Sào lại đúng lúc nằm bên sông, nếu khai thông đường thủy, sẽ là một đối tượng giao dịch rất tốt, vì thế sau khi ra khỏi Cô Sơn, họ trực tiếp đi tới Sào.



Kéo trọng lượng khá nặng, tốc độ của Hắc Phong dần chậm lại, Ngô Nặc nhìn thấy xung quanh không người, tựa lên người Bạch, bắt đầu thảo luận nhiệm vụ hoàn thành gần đây.



Trừ nhiệm vụ ấp nở nuôi dưỡng chim nước, tạm thời còn chưa hoàn thành, bốn nhiệm vụ khác đã hoàn thành hết, trên tài khoản thoáng cái có thêm 127000 điểm tích phân, đồng thời còn có một bình rượu gạo bí chế, một thanh mã tấu, một đôi ủng ma pháp phụ ma cấp thấp, cùng một quyển [Thuật trị liệu cấp thấp] trực tiếp ghi vào não.



Ngô Nặc ‘xem’ qua [Thuật trị liệu cấp thấp] một chút, tuy hiện trong đầu đều là tiếng Trung giản thể, trên cơ bản mỗi chữ y đều biết, nhưng hợp lại y hoàn toàn không hiểu được, miễn cưỡng xem một lúc, Ngô Nặc nhìn đến mức đau đầu, nhưng chút xíu cảm giác cũng không tìm được, chỉ có thể trước gác nó sang một bên, đợi sau này sẽ chậm rãi lĩnh hội từng từ từng câu.



Rượu gạo bí chế còn thơm hơn rượu trái cây bí chế, Ngô Nặc nếm thử một ít, còn lại thì đưa cho Bạch hết.



Rượu gạo bí chế vẫn không thể sánh được hầu nhi tửu, nhưng đối với Bạch mà nói đã là rượu ngon vô cùng hiếm thấy, hắn nếm qua mấy hớp, rồi đậy nắp lại, luyến tiếc không rời để Ngô Nặc cất rượu gạo đi, để sau này về bộ lạc chậm rãi thưởng thức.



Không thể không nói, Bạch đại miêu đã dần bước lên con đường tửu quỷ không lối về.



Thanh mã tấu dài 80cm, thân mã tấu dày chắc, lưỡi dao thép hợp kim vô cùng sắc bén, Ngô Nặc cầm vung mấy cái, cảm thấy hơi nặng tay, Bạch lại chê nó không đủ nặng, vung lên nhẹ phiêu phiêu chả có cảm giác. Nhưng con dao này lại gợi ý cho hắn, hắn suy nghĩ đợi tộc người lùn làm ra được sắt, hắn nhất định bảo họ đặc biệt làm một thanh thần khí nặng chút cho hắn, tốt nhất là loại có thể chớp mắt chém chết một con long thú!



Ngô Nặc không phải lần đầu tiên nhìn thấy ủng ma pháp phụ ma, ủng ma pháp phụ ma cao cấp tốt hơn y cũng từng thấy, trong số giao dịch giả giao dịch với y, đã từng có người muốn dùng trang bị phụ ma cao cấp đổi xác diêm giáp trùng với y. Nhưng hôm đó tích phân như chữ số thiên văn,  khiến Ngô Nặc không có bất cứ do dự nào cự tuyệt, còn về sau đó y đã chảy bao nhiêu nước miếng, mắng hệ thống bao nhiêu lần, chỉ có mình y rõ nhất.



Hiện tại, cuối cùng y cũng có một đôi ủng ma pháp thuộc về mình rồi ︿( ̄︶ ̄)︿, đợi đã, cái thuộc tính ma pháp lừa đảo này là sao đây?!