Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 147 : Bộ lạc đại chiến
Ngày đăng: 23:35 21/04/20
Bốn quân đoàn bộ lạc Trường Hà hơn hai ngàn chiến sĩ thú nhân dốc ổ xuất động, chỉ luận riêng nhân số chiến sĩ không hề thua kém bộ lạc Mục Nguyên bao nhiêu.
Muối thô tuyệt đối là giới hạn chót bộ lạc Mục Nguyện không cho phép chạm vào, muối huyết của bộ lạc Trường Hà đưa ra tiêu thụ, đã định là hai bộ lạc sẽ nằm trong cục diện không chết không thôi.
So với Trường Hà muốn một hành động chấn khiếp tất cả bộ lạc xung quanh, bộ lạc Mục Nguyên cũng muốn triệt để đánh nát bộ lạc Trường Hà, chiếm lĩnh nơi ở của họ, cướp đoạt tộc nhân họ làm nô, chiếm cứ thức ăn và muối huyết của họ.
Trận chiến này, bộ lạc Mục Nguyên âm thầm trù bị rất lâu, không chỉ tuyển chọn gần hai ngàn chiến sĩ thú nhân hiếu dũng thiện chiến từ bộ lạc mình, còn từ trong các bộ lạc nhỏ vừa phụ thuộc mình chọn ra hơn một ngàn chiến sĩ thú nhân dũng mãnh, tạo thành một quân đoàn thú nhân vượt hơn ba ngàn người, chuẩn bị lên tuyết nguyên quyết một trận tử chiến với bộ lạc Trường Hà.
Có điều, cho dù bộ lạc Mục Nguyên chiếm ưu thế ở nhân số, thú nhân cấp mãnh thú của bộ lạc Trường Hà cũng tương đối ít, nhưng đợi khi chiến đấu thật sự bắt đầu, họ mới phát hiện, lực chiến đấu của bộ lạc Trường Hà vượt xa tưởng tượng của họ. Chỉ mỗi quân đoàn thú nhân của bộ lạc Trường Hà đã cực khó đối phó rồi, sau khi thủ lĩnh Bạch của họ xuất hiện, cũng không thấy hắn lên chiến trường, nhưng quân đoàn thú nhân bộ lạc Trường Hà đột nhiên lực chiến đấu thăng thẳng một đẳng cấp, đổi lại lúc trước, những thú nhân cấp mãnh thú bộ lạc Mục Nguyên thật sự nằm mơ cũng không ngờ được, họ sẽ có một ngày bị thử thú, hồ thú, khuyển thú những thú nhân nhược thú nhỏ yếu đó đánh bại, dẫm dưới chân thậm chí là cắn đứt cổ.
Đáng ghét hơn là, thú nhân bộ lạc Trường Hà không chỉ chiến lực cường đại, còn đặc biệt âm hiểm gian xảo vô liêm sỉ, hơn nửa đêm lập tức phóng hỏa doanh địa của họ cướp thức ăn của họ vân vân, hành vi ác liệt quả thật khiến người ta căm phẫn tội lỗi chồng chất.
Liên tiếp ba ngày đại chiến, bộ lạc Mục Nguyên tử thương thảm trọng, gần như bại không thành quân, mấy chục chiến sĩ thú nhân có tư cách kế thừa thủ lĩnh, tử vong quá nửa, tin tức truyền về bộ lạc Mục Nguyên, sắc mặt của thủ lĩnh và đại vu liền trắng hơn cả trời tuyết bên ngoài.
Nhìn lại bộ lạc Trường Hà bên này, đồng dạng cũng không thể tránh khỏi có tử thương, nhưng trước đại chiến, đại vu đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, không chỉ lợi dụng hội chợ bộ lạc đổi lấy lượng lớn dược liệu vu dược, còn cùng các tế ti của những bộ lạc quy thuộc chế tạo một lượng lớn thuốc cầm máu, thuốc trị thương, lần đại chiến này còn đặc biệt phái sáu tế ti đi đầu là Vu Miêu tùy quân.
Trong một năm quy thuộc bộ lạc Trường Hà, nhóm Vu Miêu nhờ việc xem bệnh cho cư dân bộ lạc, kiếm được không ít vật tư và tiền tệ, cũng thắng được sự thừa nhận và tôn kính của các cư dân bộ lạc, quan trọng nhất là, họ đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, cộng thêm đại vu Vu Quyền thỉnh thoảng sẽ truyền thụ cho họ một vài tri thức vu dược và kinh nghiệm tích lũy, họ hiện tại, có bước tiến vượt bậc ở vu thuật.
Ngô Nặc tới từ đất nước ăn vặt trên trái đất thời hiện đại, trong đất nước ăn vặt không có cách nói vu lực, vì thế, bên cạnh việc học vu dược với đại vu, Ngô Nặc sẽ lợi dụng tri thức tường tận về dược liệu tra cứu từ hệ thống, cùng với dược lý học được từ chỗ đại vu và lý giải sáng tạo của bản thân, phối chế một vài phối phương thảo dược không cần vu lực đồng dạng vẫn có hiệu quả.
Trận đại chiến bộ lạc mà rất nhiều người vốn đều cho rằng sẽ giằng co này, khi giao chiến chỉ mới qua ba ngày, chiến sĩ bộ lạc Mục Nguyên đã tử thương hơn nửa, bại không thành quân.
Nhưng, Bạch không cho những binh sĩ còn lại đó cơ hội chạy trốn.
Trừ cực ít binh sĩ Bạch cố ý để người thả đi, còn lại hơn chín trăm chiến sĩ thú nhân toàn bộ đều trở thành tù binh của bộ lạc Trường Hà.
Dưới vòng vây của bốn quân đoàn, Bạch mang đôi ủng xinh đẹp, áo khoác da thú thuần đen, từ sau doanh địa không nhanh không chậm đi tới trước mặt các tù binh, trận chiến tranh này, hắn rõ ràng chưa từng giết qua một người, nhưng các tù binh quỳ dưới đất, nhìn thấy hắn, cảm nhận khí tức hung thú được cố ý giải phóng trên người hắn lúc này, toàn bộ đều run run rẩy rẩy.
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết các người.” Bạch chậm rãi mở miệng.
Mấy người thừa kế bộ lạc Mục Nguyên quỳ ngay trước nhất bất giác trợn to mắt, không dám tin nhìn Bạch, đáy mắt hiện lên một tia thần thái hy vọng, nhưng rất nhanh thần thái đó đã biến mất khỏi mắt họ, có một tên nóng tính nhịn không được gầm lên: “Ta tuyệt đối sẽ không làm nô lệ cho người bộ lạc Trường Hà các người!”
Hai chiến sĩ đang áp giải thú nhân này, một người vả cho hắn một bạt tai, mặt hắn lập tức sưng lên thành đầu heo, Bạch khoát tay, bảo họ dừng lại, sau đó hắn nói: “Ta nói muốn các người làm nô lệ khi nào?”
Không giết lại không cần làm nô lệ, lẽ nào dực hổ Bạch định thả họ đi như thế? Không thể nào đi? Các tù nhân bất giác quay mặt nhìn nhau.
Nhưng trực giác của họ quả thật rất chuẩn, Bạch đại miêu nếu dễ dàng bỏ qua cho họ như thế, vậy hắn không phải là Bạch đại miêu nữa.