Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 162 : Giao dịch muối huyết 2
Ngày đăng: 23:35 21/04/20
Bộ lạc Sào trồng ‘guli’ (giống lúa mì nguyên thủy’ là chính, sản lượng guli thấp, để có thêm càng nhiều thức ăn, gần như mỗi năm họ đều khai khẩn đất hoang không ngừng tăng diện tích gieo trồng.
Năm ngoái sau khi Ngô Nặc dạy mọi người dùng guli mài ra làm thành các loại bánh, rât nhiều dực nhân kén ăn không thích guli cuối cùng cũng thích guli, để ngày ngày có thể ăn đồ ngon, bộ lạc Sào năm nay gần như mở rộng diện tích gieo trồng gấp đôi.
Cứ thế, công việc dồn lên người các nô lệ càng nhiều.
Đồ Bàn, trưởng thành ở bộ lạc dực nhân, bị chủ nhân chuyển bán đến bộ lạc Đại Hồ. Khi hắn không dễ dàng gì tìm được thân nhân, cha mẹ lớn tuổi của hắn đang gồng lưng, mồ hôi như mưa làm việc trong ruộng đất hoang mới khai khẩn, một dực nhân tóc nâu cầm roi da ngồi trên cành cây, roi vung lên vun vút, cứ như một giây sau sẽ đánh xuống.
Ánh mắt dực nhân vô cùng sắc bén, Đồ Bàn vừa tiếp cận, ông đã phát hiện, đôi cánh chợt mở ra, giây tiếp theo đã đứng trước mặt Đồ Bàn, hơi nhíu mày hỏi: “Cậu là… Đồ Bàn?”
Cho dù Đồ Bàn hiện tại đã không còn là nô lệ nữa, nhưng đối mặt với người từng là chủ nhân, cho dù hắn biết người trước mắt nhìn rất hung, kỳ thật tốt hơn rất nhiều người, rất hiếm khi vô duyên vô cớ đánh phạt nô lệ của mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút kinh sợ khó gọi tên, thành thật gật đầu, hai chữ ‘chủ nhân’ bồi hồi rất lâu bên miệng, rốt cuộc không gọi ra.
“Cậu sống ở bộ lạc Trường Hà rất tốt hả?” Dực nhân đã không còn trẻ tuổi, trong mái tóc màu nâu mơ hồ thấy được không ít tóc bạc, ông nhìn Đồ Bàn sinh ra lớn lên, khi Đồ Bàn ra đời, đứa con thuần nhân thứ hai của ông lại đúng lúc bệnh chết được vài ngày, ông gần như xem Đồ Bàn là một nửa con của mình, nếu không phải mấy năm trước ông thật sự không còn cách nào, cũng sẽ không bán Đồ Bàn đổi muối thô. Vốn ông không muốn bán Đồ Bàn, là Đồ Bàn tự mình chọn.
Đương nhiên, cũng vì nô lệ trong tay ông không nhiều, nếu không bán Đồ Bàn, thì chỉ có thể bán cha mẹ của Đồ Bàn. Nếu thế, ba em trai em gái của Đồ Bàn sẽ không còn cha mẹ chăm sóc, Đồ Bàn cảm thấy mình đã lớn rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nên chủ động đề xuất hắn nguyện ý đi theo người bộ lạc Đại Hồ.
Đời người có lúc thật sự rất kỳ diệu, nếu khi đó Đồ Bàn không chọn ly khai, hắn sẽ không trở thành chiến nô của bộ lạc Đại Hồ, không trở thành chiến nô của bộ lạc Đại Hồ, thì sẽ không gặp được Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân, nếu không gặp họ, hiện tại hắn vẫn là một trong rất nhiều nô lệ, giống những nô lệ khác, cả đời không ngừng làm việc, trân mắt nhìn thân nhân của mình trăn trở lưu lạc, vĩnh viễn không thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Mà hiện tại, hắn đã thành công xóa bỏ thân phận nô lệ, trở thành một thành viên trong quân đoàn thuần nhân bộ lạc Trường Hà, không cần phải chịu đói, lập công còn được thưởng. Hiện tại hắn thậm chí còn là thuyền trưởng một chiếc thuyền, tất cả người trên thuyền tính cả chiến sĩ thú nhân đều phải nghe hắn an bài điều phối, đây là điều trước kia hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Lại một lần trở lại nơi mình sinh ra lớn lên, Đồ Bàn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái, sau đó tận đáy lòng cảm tạ Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân đã triệt để thay đổi vận mệnh của hắn.
Giao dịch bên bộ lạc Cô Sơn cũng vô cùng thuận lợi, vừa nghe nói người của bộ lạc Trường Hà đã tới, họ mang cành cây lá cây trường sinh mộc, gạo kê, vu dược đã chuẩn bị sẵn đưa tới nơi thuyền dừng.
Qua một mùa đông, thỏ mập A Lai lại trưởng thành lên chút, nhưng cậu ta hóa hình sớm, vẫn còn giống một đứa trẻ, thấy Ngô Nặc không tới, thất vọng quá trời.
Chẳng qua Ngô Nặc vẫn nhớ tới con ‘thỏ mập’ này, đặc biệt bảo người mang tới chút quà cho cậu ta.
Thứ khác không dễ bảo tồn, Ngô Nặc liền bảo người mang cho cậu ta một vò kẹo viên dùng mía tinh luyện ra nước, lại dùng nước đường đó cộng thêm các loại quả khô và quả hạt nấu thành.
Kẹo Ngô Nặc tự làm, mùi vị đương nhiên không thể sánh được với mấy loại kẹo ngon ở hiện đại, có vài chỗ nấu không đạt thậm chí còn mang theo chút vị cháy dính nhàn nhạt.
Nhưng đối với người thế giới này, đây tuyệt đối là mỹ vị vô cùng hiếm thấy khó có.
A Lai cao hứng phát điên, kết quả hôm sau kẹo của cậu ta đã bị Thụ Tiểu Thất ăn vụng một nửa.
A Lai tức phát khùng, đánh một trận với Thụ Tiểu Thất, chẳng qua đợi khi Thụ Tiểu Thất tìm các loại trái cây ngon về cho cậu ta, thỏ mập lại được dỗ vui vui vẻ vẻ.
Nhưng kẹo vẫn là hết rồi.
A Lai còn muốn ăn kẹo ngọt ngào, cũng rất hiếu kỳ bộ lạc Trường Hà, muốn đi xem thử, cậu ta quấn các thuyền viên rất lâu, đáng tiếc các thuyền viên này bị đặc biệt dặn dò không thể mang người về, A Lai cuối cùng chỉ có thể thất vọng nhìn thuyền lớn dần biến mất ở cuối con sông.
Giao dịch cùng mấy bộ lạc đều được tiến hành vô cùng thuận lợi, đợi khi Bạch đại miêu luyến tiếc không nỡ ra khỏi nhà, thuyền đã bắt đầu khởi hành trở về.