Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 178 : Thần phạt

Ngày đăng: 23:35 21/04/20


Gần như đồng thời, trong lòng Ngô Nặc và Bạch đều dâng lên nỗi sợ cường liệt.



Có nguy hiểm!



Ầm ầm__



Trời đánh một đạo sấm lớn không chút dự báo, thoáng chốc tiếng sấm vang lên, Bạch hóa về hình thái dực hổ, che chở Ngô Nặc và Kala dưới thân và khép chặt hai cánh màu bạc, sấm đánh xuyên nóc nhà trực tiếp đánh lên tấm lưng dày rộng của dực hổ, Bạch căn bản không kịp điều động sức mạnh huyết mạch chống lại, trên lưng bị nổ bung thịt, trong không khí lan truyền mùi thối của thịt bị cháy khét.



“Anh bị thương rồi.” Ngô Nặc nóng ruột nói, cảm giác sợ hãi trong lòng y không biến mất, ngược lại khi thấy mây đen càng lúc càng nhiều bên ngoài, nó trở nên càng nghiêm trọng.



Kala sợ hãi cực kỳ, vuốt ngắn ôm đầu, co dưới bụng mềm của dực hổ, thân thể mập mạp khe khẽ run rẩy.



“Ngoan ngoãn ở với Kala đừng chạy lung tung, còn chưa kết thúc…”



Dực hổ Bạch chưa dứt lời, chớp điện màu tím đen kèm với sấm rền lại bổ xuống lần nữa, thế bổ so với lần đầu mạnh hơn không chỉ gấp đôi, trong thoáng cái nóc nhà đã bị đánh bay, lôi quang to như miệng chén trực tiếp đánh vào dực hổ.



Dực hổ hừ nặng một tiếng, sức mạnh huyết mạch nồng đậm ngưng tụ thành một vách ngăn tựa như thực chất, lôi quang bị chặn bên ngoài vách ngăn, vách ngăn chống đỡ được một lúc, thì đột nhiên vỡ nát, sức sấm tàn dư đánh lên lưng dực hổ, thương thế trên lưng dực hổ lập tức sâu thấy cả xương.



Lúc này, một tia sáng màu bạc nhu hòa phủ lên lưng dực hổ, dưới từng điểm điểm sáng, vết thương của hắn dùng tốc độ mắt thường thấy được lành lặn lại__ cầm máu sinh da mới, một lát sau, lưng dực hổ lại được một tầng da lông ngắn che phủ, nhìn từ bên ngoài, gần như không có dấu vết bị thương, nhưng Ngô Nặc và Bạch đều hiểu rõ, thuật trị liệu có thể khiến người hồi phục ngoại thương trong thời gian cực ngắn, nhưng trị liệu nội thương cần thời gian dài hơn.



Vừa rồi liên tiếp hai lần sấm bổ, Bạch không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, nội thương cũng không nhẹ.


Mùa hạ, là một trong những lúc náo nhiệt nhất của thành Trường Hà mỗi năm, các cư dân bận rộn việc nông ở tiểu trấn xung quanh rất thích tới thành dạo, mua chút đồ lạ về tặng cho giống cái mình thích, hoặc dứt khoát mang giống cái mình thích tới đây dạo phố, hay mang bạn lữ tới dạo mát, thuận tiện thăm con cái đang học trong thành…



Hiện tại đa số tiểu trấn đều san phẳng một con đường trực tiếp thông tới bộ lạc Trường Hà, những con đường này có nô lệ đặc biệt chỉnh lý, tuy chỉ là đường đất bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng thuận theo những con đường này, đánh xe ngựa hay xe bò tới bộ lạc Trường Hà đã rút ngắn thời gian so với trước nhiều.



Tựa như thành Trường Hà và tiểu trấn Mục Nguyên, lúc trước người bộ lạc Trường Hà muốn đi bộ lạc Mục Nguyên tham gia hội chợ bộ lạc, vì tránh cướp giật, không thể ngang nhiên đi trên hoang nguyên, chỉ có thể đi trong Hắc Sắc Sâm Lâm, khi đó cũng không có ngựa sừng bò man kéo xe, toàn dựa vào sức người gánh nặng đi đường bằng hai chân, đi về một chuyến ít nhất cũng mất hơn một tháng.



Nhưng hiện tại, trực tiếp ngồi xe ngựa xe bò đi con đường đã mở, đường thẳng không vòng vèo, đi về một chuyến nhiều lắm không vượt quá một tuần. Nếu cưỡi ngựa sừng, ngựa chạy nhanh, sớm xuất phát trời tối có thể đến nơi.



Khi đường đi thông thuận càng lúc càng nhiều, thành Trường Hà cũng trở nên càng lúc càng náo nhiệt.



Còn không phải sao, mưa vừa tạnh, trên đường lại náo nhiệt trở lại, mọi người đều vội mua mua mua, tuy thỉnh thoảng sẽ có người đề cập đến dị tượng vừa rồi, nhưng hiếu kỳ trên mặt rõ ràng nhiều hơn sợ hãi.



Thấy tình hình này, Ba Đán thầm thì: “Người thành Trường Hà hình như không hề sợ hãi thần linh tức giận…” Loại thần phạt trình độ này, nếu ở thành muối, đại vu và các tế ti sớm đã ra tế lễ thần linh rồi, trong thành Trường Hà lại không có một chút động tĩnh nào, lẽ nào họ không sợ thần linh giáng tội sao?



Ba Đán dùng là ngôn ngữ thành muối, nếu lúc này có người tốt nghiệp lớp xóa mù chữ của thành Trường Hà nghe được lời của hắn nhất định sẽ nói cho hắn biết, lôi điện gì đó là hiện tượng tự nhiên rất thường thấy, mới không phải thần linh tức giận gì, căn bản không cần phải kinh ngạc này nọ!



“… Vu Dương, sức mạnh huyết mạch vừa rồi cậu cảm thấy được chứ?” Trong đầu Khoa Lặc còn không ngừng chiếu lại tình hình vừa rồi, nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi thế nhưng có người dùng sức mạnh huyết mạch chống lại thần phạt, đáng sợ hơn là, sức mạnh huyết mạch hùng hậu đó thật sự đánh tan được rất nhiều lực lượng của thần phạt, đối phương rốt cuộc là chiến sĩ thú nhân đẳng cấp gì?



Nhưng Vu Dương tựa hồ căn bản không nghe được lời Khoa Lặc, hắn khó thể tin tưởng nói: “Kalamunda… tôi cảm giác được khí tức của Kalamunda…”



Kalamunda là ngôn ngữ của thành muối, phiên dịch thành tiếng Trường Hà chính là… thú thần.