Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 3 : Hắc Sắc sâm lâm

Ngày đăng: 23:33 21/04/20


Đại miêu giận rồi.



Ngô Nặc cảm giác rõ được khí áp thấp trên người đại miêu phía trước truyền tới, nhưng, giận thì giận, đại miêu vẫn không bỏ lại y trong khu rừng tối thui này. Trong lòng Ngô Nặc xác định, nhưng bất an sâu trong nội tâm lại càng lúc càng thêm nặng theo thời gian.



Cho nên dù y quen thuộc kết cấu thân thể mèo, nhất thời cũng không chú ý đến, kết cấu sinh lý của đại miêu căn bản không giống với những con mèo y đã biết.



Còn về đại miêu, nó chưa từng thấy qua thuần nhân, ừm, to gan phóng túng như thế. Đúng là, đúng là… hồi vị lại cảm giác bị chạm vào vừa nãy, đôi mắt băng lam của đại miêu thất thần trong thoáng chốc, nhưng, sau đó nó lại hoàn hồn, phẫn nộ trong mắt càng đậm, vô cùng bực bội quật quật đuôi.



Nó mới khinh thường tính toán với tiểu thuần nhân yếu ớt chưa thành niên này  ╭(╯^╰)╮.



Một người một mèo ôm tâm sự khác nhau, không dừng một khắc chạy tới trước. Ngô Nặc trẻ tuổi, trường kỳ lao động và đấu trí đấu dũng cùng thành quản đã luyện ra được thân thủ nhanh nhạy, đương nhiên, đây chỉ là so sánh với những người ở bên cạnh y trước kia, chứ trong mắt đại miêu, Ngô Nặc không chỉ tốc độ chậm còn không có chút cảnh giác nào, nếu không phải nó đi trước Ngô Nặc, đừng nói thứ khác, chỉ với những hoa cỏ ăn thịt người trong rừng đã có thể lấy mạng y mấy lần, khỏi nói đến những con trùng có độc.



Có điều, Ngô Nặc không giống như đại miêu nghĩ, không chút phát giác nguy hiểm xung quanh. Cuộc sống tiện lợi của niên đại hòa bình đã mài mòn cảnh giác của phần lớn người hiện đại, nhưng Ngô Nặc thì khác, nghề nghiệp của y đã định cho dù vào lúc bận rộn nhất y cũng phải phân một phần tâm lực chú ý hoàn cảnh xung quanh, để đề phòng đại quân thành quản xuất quỷ nhập thần, lâu dần, y đã luyện được một loại cảnh giác với nguy hiểm đặc thù.



Nếu dùng tiếng cảnh báo để đánh giá lòng cảnh giác này, bình thường thành quản ra vào, nhiều lắm chỉ là tiếng còi bình thường, mà hiện tại sâu trong khu rừng tối tăm này, Ngô Nặc cảm thấy trong đầu quả thật có một khẩu pháo công suất lớn đang cố sức kêu gào nguy hiểm.



Đừng nói lông tơ trên người, y cảm thấy mỗi một tế bào của mình đều đang căng chặt.



Duy chỉ có đại miêu màu bạc luôn không xa không gần dẫn đường phía trước là có thể mang tới cho y một chút cảm giác an toàn.



Dù bây giờ Ngô Nặc đã hối hận chạy theo đại miêu vào rừng, nhưng cũng gồng mình chạy theo đại miêu. Ngay cả y cũng không biết mình rốt cuộc lấy lòng tin từ đâu ra, cho rằng con mèo này nhất định có thể dẫn y ra khỏi khu rừng.




Không biết chạy bao lâu, khu rừng tối tăm cuối cùng bắt đầu dần có tia sáng rọi vào, cây rừng cũng càng lúc càng thưa, chậm rãi, Ngô Nặc cuối cùng thấy được một chút dấu tích đại khái là nhân loại hoạt động__



Ngô Nặc gần như không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, cũng không có hơi sức và điều kiện để xem tiết mục thám hiểm sinh tồn, tất cả phán đoán đều dựa vào trực giác.



Chỉ là, không biết tại sao, cuối cùng sắp ra khỏi khu rừng, y nên cao hứng mới đúng, tại sao bất an trong lòng lại càng lúc càng nghiêm trọng chứ?



Ngô Nặc không muốn nghĩ kỹ, cũng không dám nghĩ kỹ.



Y liều mạng chịu đựng cơn mệt mỏi đang không ngừng kêu gào, máy móc theo sát sau lưng đại miêu, không biết lại chạy bao lâu, đột nhiên, y cảm thấy trước mắt sáng hẳn lên, lờ mờ thấy được thái dương to lớn từng chút một hiện lên ở đường chân trời, Ngô Nặc cuối cùng y thức được mình thật sự đã chạy ra khỏi rừng.



“Cuối cùng, cuối cùng chạy ra rồi…” Còn chưa dứt lời, Ngô Nặc đã ngã đầu xuống đất, không còn tri giác.



Đại miêu nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu thì thấy tiểu thuần nhân mềm rũ ngã xuống đất, chỉ thấy bạch quang lóe lên, đại miêu từ bên bờ sông cách xa trăm mét vút tới trước mặt Ngô Nặc, nó nhẹ gầm mấy tiếng với y, Ngô Nặc vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng đại miêu không khỏi dâng lên một cảm xúc nóng nảy xa lạ. Sau đó, nó lao tới bờ sông phát ra một tiếng hú kéo dài kỳ quái, rất nhanh, một con sư tử đực (có lẽ đi) màu vàng thật lớn chạy ra từ trong con đồi nhấp nhô.



Gần như chỉ chớp mắt, nó đã xuất hiện trước mặt đại miêu.



Đứng trước mặt nó, đại miêu nhỏ hơn mèo nhà một chút quả thật giống như thú con nhỏ bé chưa dứt sữa, nhỏ đến đáng thương.



Một mèo một sư tử thấp giọng gầm gừ, không biết giao lưu những gì, sư tử thấp giọng gầm một cái kết thúc giao lưu, sau đó, da lông quanh người nó lóe kim quang rực rỡ, trong ánh sáng, con sư tử chậm rãi đứng lên, vào lúc ánh sáng chói mắt nhất chợt biến mất, đứng ở đó nào còn sư tử gì, thay vào đó, là một nam nhân tráng kiện cao phải hơn hai mét ba tràn đầy khí tức tàn bạo dã man.