Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 45 : Nung gạch

Ngày đăng: 23:33 21/04/20


Một màn thần tích khiến bộ lạc Trường Hà chìm vào cuồng nhiệt chưa từng có.



Nhưng đại vu và thủ lĩnh đã hạ lệnh cấm khẩu, không cho phép bất cứ ai tiết lộ chuyện thần linh giáng thế ra bên ngoài, mà ‘thần khí’ thần linh ban cho sẽ do bộ lạc thống nhân phân phối quản lý, bất cứ ai cũng không được tiết lộ ra ngoài chuyện bộ lạc có thần khí.



Bộ lạc Trường Hà hiện nay tuy có cái danh bốn bộ lạc lớn, nhưng không có thực lực của bốn bộ lạc lớn, im hơi phát tài lớn mới là chính đạo, nếu đem chuyện ‘thần tích và thần khí’ tuyên dương hô hào ra ngoài, chờ đợi mọi người bộ lạc Trường Hà tuyệt đối không phải là kết cục tốt.



Đại vu vừa mới tạo ra một màn thần tích, uy vọng trong lòng mọi người đã lên đến đỉnh điểm, mệnh lệnh của ông, không ai dám làm trái.



Dưới ‘yêu cầu’ của đại vu, Ngô Nặc là đệ tử của ông, sẽ làm mẫu cho mọi người cách sử dụng bốn nông cụ này chính xác nhất.



Tiếp theo, an bài sử dụng ‘thần khí’ cũng đã có.



30 cây cuốc toàn bộ phân phối cho các nô lệ dùng để trừ cỏ, đã có những công cụ sắc bén tiện tay này, hiệu suất công tác của các nô lệ tăng mạnh, có sức lao động dồi dào. Ngô Nặc rút bớt đi một phần trong số họ, hiệp trợ đám chiến sĩ thuần nhân của đội Tinh trong chuyện nung gạch.



30 cây rìu và 20 con dao chặt, toàn bộ giao cho các chiến sĩ thuần nhân và các nô lệ phụ trách đốn củi, xử lý chất đốt sử dụng, có số rìu và dao chặt này, tốc độ bộ lạc chặt củi tăng mạnh, trong một ngày có thể chặt được hai ba trăm cây có thể dùng làm chất đốt, cùng với một số lượng củi rất lớn.



20 lưỡi liềm một nửa lấy đi đào mương, hôm đó độ dài mương đào ra được đã vượt qua lượng công tác từ đầu tới giờ. Hơn nữa, đại khái là vì ‘thần khí’ mang đến cho mọi người sức (tác) mạnh (dụng) tín (tâm) ngưỡng (lý), như kỳ tích, vậy mà không còn ai bị độc khí quấy nhiễu nữa. Tất cả, không cần nghi ngờ lại được phủ lên một tàng màn che thần bí cho ‘thần khí’. Ngoài ra còn lại mười lưỡi liềm thì được lấy đi đào núi, tốc độ xây lò tăng không chỉ gấp bội, không bao lâu, lò gạch đã hình thành sơ bộ.



Nhưng, đối với an bài như thế, trong bộ lạc có rất nhiều người đều bất mãn cực điểm__ Sao lại đem thần khí cho nô lệ sử dụng, vậy mà được à? Vậy mà công bằng sao?



Các thú nhân, thuần nhân nóng tính trực tiếp đi tìm đại vu làm ồn, nhưng đại vu là ai? Đại vu cũng chẳng cần nói, mắt trừng một phát, những tên này liền sợ hết.



Hết cách rồi, các cư dân ở bộ lạc Trường Hà đều biết trong bộ lạc có hai đại kiêng kỵ không thể chạm vào, một là vùng đất tử vong không thể đi, hai là đại vu Vu Quyền không thể chọc.
Tiếp theo, y bảo mọi người không ngừng dội nước từ đỉnh lò xuống, để nước thấm vào lò gạch, tốn mất năm ngày, từng viên gạch ngói trong lò đều hút đủ nước, lại đợi thêm một ngày, đợi gạch ngói trong lò nguội hẳn, y mới lệnh người mở lò lấy gạch.



Chiều hôm nay, bộ lạc Trường Hà gần như toàn bộ tập trung đến trước lò gạch.



Bạch nhìn cửa lò chậm rãi mở ra, tiểu tâm can khẩn trương đến sắp nhảy ra, hắn cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng căng thẳng như thế, hắn cúi đầu lặng lẽ hỏi Ngô Nặc: “Nặc, cậu nói có thể thành công không?”



Ngô Nặc tràn đầy lòng tin, trừng hắn một cái, không đáp mà hỏi lại: “Thế nào, cậu không có lòng tin với tôi?”



Bạch vội lắc đầu, gương mặt tuấn lãnh như nứt ra một đường, để lộ một tia hoảng loạn hiếm thấy: “Không phải, đương nhiên không phải, tôi có lòng tin với cậu, chắc chắn có thể thành công.”



Ngô Nặc được biểu cảm của hắn chọc vui, cười vỗ vỗ đầu hắn: “Ngu ngốc, cậu chờ xem là được rồi.” Thanh tiến độ nhiệm vụ đã tăng thẳng tới 65%, nếu không thành công mới lạ.



Đừng thấy Ngô Nặc vẻ mặt trấn định, thực tế, nếu không có hệ thống tác nghiệt nhắc nhở, lúc này y còn căng thẳng hơn cả Bạch.



Trong đám người, từ thật xa có thú nhân nhìn thấy Bạch bị Ngô Nặc vỗ một cái, thú nhân đó lập tức cảm thấy chân mềm đi, thầm nói xong rồi, xong rồi, Vu Nặc đại nhân chắc chắn sẽ bị ác ma Bạch xé thành mảnh nhỏ!



Nhưng, cảnh tượng gió tanh mưa máu trong dự kiến không xuất hiện, ngược lại trên mặt Bạch lộ nụ cười đắc ý hiếm thấy. Thú nhân kia dám đánh cược, nếu hiện tại Bạch đang ở hình thú, cái đuôi của hắn chắc chắn sẽ lắc đến muốn bay luôn.



Không biết tại sao, cảm thấy Bạch thế này còn đáng sợ hơn cả ác ma lúc thường kia. Thú nhân nhịn không được rùng mình, trước khi Bạch chú ý đến hắn, nhanh chóng dời mắt đi, nhìn chằm chằm lò gạch.



Rất nhanh, có người ôm gạch đã nung xong ra.