Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 50 : Chăm sóc

Ngày đăng: 23:33 21/04/20


Thính lực của Bạch nhạy cảm bậc nào, lập tức nghe được tiếng của Ngô Nặc, còn xác định vị trí của y. Không chút do dự nhảy xuống hang động, chỉ chớp mắt đã cứu Ngô Nặc ra.



Bên ngoài mưa to như trút, vừa mới ra ngoài chưa đến một phút, toàn thân Ngô Nặc đã ướt đẫm. Trên người y vốn bị thương, còn bị diêm giáp trùng cắn ra mấy cục u lớn, cục u vừa sưng vừa ngứa hơi có hiện tượng trúng độc, lại thêm mất máu quá nhiều. Kỳ thật lúc còn trong hang động phản ứng của Ngô Nặc đã trở nên chậm chạp đi nhiều, nhưng y không thể không cưỡng ép tinh thần đối kháng với diêm giáp trùng, mỗi sợi thần kinh trong đầu đều căng thật chặt.



Hiện tại đột nhiên được cứu, thần kinh căng đến sắp đứt thình lình thả lỏng, Ngô Nặc cảm thấy hai chân mình tê dại, nước mưa lạnh lẽo xối lên người như trút, y có thể cảm giác rõ ràng được toàn thân mình đang run rẩy.



Bạch cũng phát hiện dị thường của y, không nói một lời, một tay ôm chặt y không để y trượt xuống, một tay thì xách túi lớn dưới đất lên, đeo túi sau lưng, trực tiếp ôm ngang Ngô Nặc trong lòng, ôm rất chặt.



Ngô Nặc bị hắn siết cho khó thở, nhẹ ho nói: “Cậu buông tôi xuống, khụ khụ, tôi có thể tự đi.”



Bạch nhàn nhạt nhìn y một cái, ánh mắt và âm thanh lạnh lẽo và không cho phép cự tuyệt chưa từng có: “Nghe lời, đừng động.”



Ngô Nặc chưa từng thấy qua mặt này của Bạch, trước nay Bạch ở trước mặt y luôn rất ngoan, ặc, khi ở hình mèo rất ngoan, vừa thân thiết lại biết làm nũng, khi ở hình người cũng đặc biệt ôn thuận nghe lời, từ trước tới giờ sẽ không cự tuyệt yêu cầu của y, mà lúc này, Bạch cuối cùng cũng lộ ra một mặt bá đạo hung hãn thuộc về tộc dực hổ.



Có một thoáng, Ngô Nặc cảm thấy lông tơ toàn thân mình đều dựng lên, nhưng sau đó, y cảm thấy trên lưng có một cánh tay lớn ấm áp vụng về vỗ vỗ, tầm mắt lại lần nữa nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Bạch, dưới ánh sáng mờ ảo, Ngô Nặc thấy được sự quan tâm và lo lắng được giấu dưới sự lạnh lùng nồng đậm đó.



Quan tâm và lo lắng kịch liệt như thế, từ sau khi ông bà ngoại qua đời, y chưa từng nhìn thấy trong mắt ai khác nữa. Ngô Nặc chợt cảm thấy mũi chua xót, trong lòng trào lên rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ, ấm áp căng đầy__ cảm giác có người nhà thật tốt, tóm lại không uổng công thương đại miêu này.



Ngô Nặc mơ mơ hồ hồ nghĩ, không còn giãy dụa ngoan ngoãn tựa vào lòng Bạch, ngủ mất.




Đợi đã, hình như miệng có hơi tê tê.



Ngô Nặc lấy tay sờ miệng, phát hiện miệng mình vậy mà hơi sưng, lúc ánh mắt lướt qua thân thể, y nhìn thấy trên người mình còn có không ít dấu vết xanh tím.



“Cái này là sao?” Ngô Nặc lấy tay sờ dấu vết ở bụng và ngực, không đau, cũng không giống như bị ngã. “Thẳng tắp” như Ngô tiểu Nặc căn bản không biết bên cạnh mình thế nhưng có một đại miêu lén ăn mặn.



Đại miêu lén ăn mặn nào đó ỷ trên mặt có lông, nói dối cũng không nhìn ra đỏ mặt: “Có phải là do mấy con trùng đó có độc? Chỗ bị cắn trên lưng cậu đã tím hết cả rồi.” Ừm, chính là thế.



Ánh mắt nhỏ của đại miêu trông đặc biệt chắc chắn.



Ngô Nặc đưa tay sờ chỗ bị cắn sau lưng, có hơi đau, liên tưởng đến tin tức hệ thống đưa ra, diêm giáp trùng quả thật có hàm chứa độc tố nhẹ, Ngô Nặc vốn cũng chưa từng có kinh nghiệm liên quan, tự nhiên sẽ không nghĩ sang chỗ khác, chuyển sang hưng phấn nói tới phát hiện của mình trong hang động: “Bạch, tôi phát hiện thứ tốt trong hang động đó!”



“Thứ tốt gì?”



“Mỏ muối tinh! Trong hang động đó toàn là mỏ muối tinh!” Ba chữ mỏ muối tinh, Ngô Nặc dùng tiếng Hoa Hạ nói, thấy Bạch vẻ mặt hoang mang, mới nhớ ra phải đổi thành ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà: “Trong hang động đó có muối, rất nhiều rất nhiều muối, so với muối thô mà bộ lạc Mục Nguyên giao dịch với chúng ta còn tốt hơn.”



“Là thật?!” Mặt mèo mập của đại miêu lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, đáy mắt như có ánh sáng lấp lóe.