Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 55 : Chỉnh đốn

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Trong số nô lệ đấu giá đổi tới, già yếu bệnh tàn chiếm gần một nửa, một nửa còn lại, cũng chỉ có thể nói là không có bệnh tật mà thôi, còn thật sự không có mấy ai mập mạp khỏe mạnh.



Nhưng, đấu giá dây chuyền phần nhiều là thổ hào của bộ lạc Mục Nguyên, người ta không chỉ là cường long mà còn là địa đầu xà, đối phương đã định chủ ý chơi trò vô lại, đám người bộ lạc Trường Hà dù có không vui, cũng chỉ có thể bóp mũi nhận.



Sớm muộn gì y cũng sẽ khiến mấy tên vô sỉ gian xảo đó trả giá!



Bạch ngồi xổm bên chân Ngô Nặc, chốc có chốc không quẫy đuôi, đáy mắt lóe qua tia âm trầm.



Đối với những người già yếu bệnh tàn trong nô lệ đó, suy nghĩ của Lực và các chiến sĩ khác đều thống nhất__ chuyển bán, bán không được thì ném, dù sao không thể mang về lãng phí lương thực.



Ngô Nặc nhìn trong lòng những nữ nô dơ bẩn co ro đồng dạng ôm trẻ con nô lệ dơ bẩn, vì quá gầy, con mắt của chúng đặc biệt lớn, trong những con mắt đủ màu như màu nâu đậm, màu xanh dương, màu hổ phách vân vân, không một ngoại lệ, lờ mờ mà ngây thơ, tràn dầy khát vọng với cuộc sống.



Lại nhìn những người già kia, bọn họ co ro bên ngoài đám người, trong đôi mắt tê dại dưới những khe sâu chăng ngang mặt che giấu sợ hãi thật sâu, so với những đồng bạn vì đủ các loại nguyên nhân qua đời sớm, bọn họ không cần nghi ngờ là kẻ may mắn. Nhưng, một đời kéo dài sinh sống trong bóng ma đói khát và tử vong, đã một đống tuổi còn bị chủ nhân tha ra bán đi như gia súc, thần may mắn chỉ sợ chưa từng chân chính chiếu cố họ.



Còn có những nô lệ bệnh rất nặng đó, nguyên nhân bệnh hơn phân nửa đều là vì ngoại thương, có vài người bị động vật cắn, phần nhiều là bị người đánh. Bọn họ co ro đầy đáng thương, thân thể phủ đầy sẹo vì đau đớn mà không ngừng run rẩy, bọn họ muốn sống tiếp, nhưng đôi mắt đã triệt để bị bóng ma tử vong bao trùm.



Còn về những nô lệ thiếu tay cụt chân, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng đối với cuộc sống, hai mắt tê dại chờ đợi cái chết.



Thật sự phải vứt bỏ những người này sao?



Mùa đông sắp tới rồi, nếu chuyển bán hoặc ném bỏ những nô lệ này, thứ chờ đợi họ không cần nghi vấn chỉ có một con đường chết.



Vậy… vậy mang hết họ về bộ lạc?



Trẻ em rồi sẽ có một ngày trưởng thành, không có ai mới sinh ra đã là thanh niên trai tráng, hơn nữa, bồi dưỡng từ nhỏ, độ trung thành với bộ lạc càng cao.



Nô lệ già có thể sống sót lâu như thế trong hoàn cảnh gian nan cỡ này, tất nhiên có trí tuệ sinh tồn, có lẽ cũng có lúc bọn họ có tác dụng chứ?



Còn về người bị thương, bộ lạc Trường Hà cái khác không nhiều, chứ vu dược không ít, hơn nữa còn có một đại vu y thuật tinh thâm, cứu sống trị khỏi cho những người này, phí tổn thấp hơn nuôi lớn mấy đứa trẻ nhiều.




Nó trả chén lại cho Ngô Nặc, hai mắt sáng long lanh nhìn y, tuy trong ngôn ngữ nó học được còn chưa xuất hiện từ vựng như ‘cảm ơn’, nhưng ánh mắt nó đã tràn đầy cảm kích.



Ngô Nặc bị ánh mắt như chó nhỏ của nó nhìn đến đau lòng, nhịn không được vỗ đầu nó nói: “Chỉ cần các em ngoan ngoãn nghe lời, về sau sẽ không để các em đói bụng nữa.” Cái đầu này dính thật, ngày mai nhất định phải bảo đám nhóc này đi tắm rửa sạch sẽ!



Đại nhân vừa mới sờ đầu nó! Sờ đầu nó! Phong ngu người nhìn Ngô Nặc, mũi hơi chua xót__ Từ sau khi mẹ chết, đây là lần đầu tiên có người sờ đầu nó, còn nói sau này sẽ không để nó đói bụng nữa.



Nhìn gương mặt búp bê xinh đẹp có hơi béo xinh, ngôn ngữ thiếu hụt khiến Phong thật sự tìm không ra từ hình dung nào thích hợp để hình dung tâm tình của mình lúc này, mắt nhìn chằm chằm Ngô Nặc, gương mặt gầy gò chân thật lộ ra hai rặng hồng.



Ừm, bắt đầu từ ngày mai không bao giờ gội đầu nữa! ~(≧▽≦)/~



Phong lặng lẽ đưa ra quyết định, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, có lỗi giác mình bị mãnh thú ngắm vào, Phong vô thức quay đầu, bên người chỉ có một con miêu thú mập mạp xinh đẹp, không có mãnh thú nào, cứ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của miêu thú này hình như không hảo hữu lắm… ảo giác sao?



Một nồi canh xương lớn, 22 nô lệ nhỏ mỗi người một chén, rất nhanh đã thấy đáy.



Ăn no uống đủ, ánh mắt các nô lệ nhỏ nhìn Ngô Nặc đã hoàn toàn khác, sợ hãi rụt rè lúc đến đã tan sạch, Ngô Nặc bảo chúng về ngủ, có vài đứa còn lần chần không muốn đi lắm.



Nếu có thể làm nô lệ của Vu Nặc đại nhân thì tốt rồi.



Nô lệ nhỏ tuổi tác hơi lớn chút, trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ.



Đại miêu nhìn bóng lưng chúng, ánh mắt vô cùng bất thiện.



“Bạch, cậu cũng cảm thấy chúng rất đáng thương, đúng không?” Ngô Nặc ôm mèo mập lên.



Đại miêu mài mài răng, không mấy tình nguyện gật dầu, không biết nghĩ đến cái gì, thò cái đầu tròn vo tới trước mặt Ngô Nặc, nhìn y một cái cúi đầu xuống, lại nhìn y một cái, cúi đầu xuống, con mắt băng lam hình như đang thúc giục gì đó.



Đại miêu, đây là muốn mình… vuốt hắn?