Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 63 : Bận rộn
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Tốc độ đi trên mặt đất nhanh hơn dưới lòng đất nhiều, thuận theo bụi cây đi men theo hướng kéo dài ra, bọn họ tìm được trong rừng một đám cự thạch lộ ra nửa đoạn ngoài bùn đất, chỉ có dây mây cỏ dại rải rác mọc trong bùn đất giữa khe đá, không cần nghi ngờ, phía dưới những cự thạch này chính là điểm cuối của hang động.
Hướng khu lùm cây kéo dài, không bị cự thạch cắt đứt như trong hang động, Bạch dứt khoát chở Ngô Nặc bay lên trời. Từ trên cao nhìn xuống, khu lùm cây càng thêm rõ ràng. Bạch chở Ngô Nặc bay thẳng đến đường chân trời, khu lùm cây khi ẩn khi hiện, nhưng chung quy không thấy điểm kết.
Cảm giác phương hướng của Ngô Nặc hoàn toàn không có chỗ phát huy trong khu rừng nguyên thủy cây lớn chọc trời này, Bạch thì khác, hắn đã có thể xác định, hướng khu lùm cây kéo dài, chính là bộ lạc Trường Hà.
Vừa nghĩ tới gần bộ lạc có thể cũng có mỏ muối, Bạch hận không thể lập tức trở về bộ lạc. Với tốc độ phi hành của hắn, thật sự bay về lộ trình còn lại cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi. Nhưng bọn họ còn rất nhiều thứ bỏ lại trong hang động, đặc biệt là mười mấy bao tải đựng xác diêm giáp trùng, tiểu sứ thần quý cưng gần chết, không thể bỏ lại.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Trong rừng chỉ có hắn và tiểu sứ thần, trở về bộ lạc, tiểu sứ thần khẳng định lại bận quay mòng mòng, còn những đứa nhóc đáng ghét kia nữa, luôn quấn lấy tiểu sứ thần, đặc biệt là A Uy nhà thủ lĩnh, còn dám lén nói xấu hắn với tiểu sứ thần, sớm muộn cũng thu thập nó!
Sư tử con mập mạp, lúc này đang ngủ đến nhỏ nước dãi dưới bụng mẹ nó, đột nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh, vô thức nhích nhích xuống dưới bụng mẹ, cọ cọ không ý thức, rất nhanh lại ngủ.
Gần đây bộ lạc đặc biệt có nhiều việc, hầu như mỗi người đều bận bù đầu, bao gồm đám nhóc còn chưa trưởng thành cũng không ngoại lệ.
Khoai trắng mọc tốt mê người, nhưng cỏ dại dưới đất nhờ phân bón cung cấp, cũng mọc rất nhanh, các nô lê trời chưa sáng đã xuống ruộng làm việc, trời tối thui mới trở về, từ sáng bận tới tối, tốc độ nhổ cỏ vẫn không đuổi kịp tốc độ cỏ mọc.
Vì không ảnh hưởng đến sản lượng khoai trắng, Tinh đưa một nửa nô lệ đã rút đi nung gạch ngói xây nhà về, tiếp tục xuống ruộng làm việc.
Nhân thủ một phát thiếu đi một nửa, tốc độ nung gạch ngói xây nhà lập tức giảm mạnh, mọi người nóng ruột muốn vào ở nhà mới gấp đến mức miệng nổi rộp.
Thủ lĩnh Kim Đồng gãi đầu mấy ngày, cuối cùng quyết định rút một nửa người của đội hái lượm ra, cùng các nô lệ phụ trách canh tác chăm cây, suy nghĩ của ông rất đơn giản__ dù sao hiện tại dưa dại quả dại hái được cũng không giữ được đến mùa đông, không bằng tập trung nhân thủ nâng cao sản lượng khoai trắng, có thể vượt qua được mùa đông này không, khoai trắng mới là trọng yếu.
Các cư dân bộ lạc Trường Hà đều tin rằng, chỉ có được thắt dây thừng thuộc về mình trên người, sau khi chết mới có thể trở về vòng tay của thần thú.
Lần đầu tiên khi Ngô Nặc nhìn thấy căn phòng đầy dây thừng thắt nút này, kinh ngạc đến mức mắt suýt rớt xuống đất.
Dây thừng đầy phòng, trừ nút thắt ít nhiều, Ngô Nặc thật sự không phân biệt được sợi nào của ai. Ngay cả sợi dây thừng thuộc về y sau khi được thắt mười chín nút treo lên, chớp mắt y đã tìm không ra.
Nhưng đại vu lại có thể tìm được chính xác, thủ lĩnh Kim Đồng cũng có bản lĩnh này.
Lợi dụng bản lĩnh này, ông bảo mỗi nhà làm một túi da thú nhỏ, mỗi nhà chọn ra một người, cột túi da thú lên trên. Nhà nào có gia súc gì, có bao nhiêu gia súc, thì bỏ vào trong túi bấy nhiêu lông gia súc tương ứng.
Cách làm tuy hơi ngốc, nhưng vào thời đại chưa có văn tự càng chưa có chữ số, không cần nghi ngờ đây là cách tốt nhất.
Lúc này, các cư dân có tài sản riêng triệt để yên lòng, còn về gia súc được phân đến gầy hay mập, mọi người không quá so đo, vì dưới sự chăn thả của đám nhóc, động vật bộ lạc năm nay đều béo hơn mọi năm.
Bộ lạc năm nay bận thì bận, nhưng lòng tin của mọi người lại nhiều hơn bất cứ năm nào, cũng không còn sợ hãi mùa đông sắp tới như năm ngoái.
Họ lúc này, còn chưa biết, lần này Ngô Nặc trở về, sẽ mang tới cho họ kinh hỉ và hy vọng thế nào.
Lúc này, Ngô Nặc đang ngồi trên lưng Bạch, cẩn thận bảo vệ xác diêm giáp trùng của y, chở đầy đi về.
Đoàn người đại vu, cũng mang theo lượng lớn nô lệ và vật tư, dùng tốc độ nhanh nhất trở về bộ lạc.