Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 74 : Nạn

Ngày đăng: 23:34 21/04/20


Mỗi tuần, Ngô Nặc sẽ dạy đám nhóc sáu ngày, cuối tuần nghỉ một ngày. Mùa đông trời sáng trễ, trời tối sớm, mỗi ngày sáng sớm phải đến khoảng mười giờ trời mới sáng, chiều vừa qua bốn giờ trời đã bắt đầu tối.



Mọi người bộ lạc Trường Hà đã quen mặt trời mọc ra ngoài mặt trời lặn nghỉ ngơi, đặc biệt là trong mùa đông, trước kia thức ăn ít, mọi người vì giảm bớt tiêu hao, cả ngày hầu như phân nửa thời gian là ngủ, cho dù năm nay bộ lạc đã không còn phải lo lắng vì thức ăn, mọi người vẫn không thay đổi thói quen đã tạo thành từ lâu nay. Trời vừa tối đã đi ngủ sớm, ngủ đến khi trời sáng mới dậy.



Năm ngoái, trong mùa đông mọi người hầu như không có chuyện gì để làm, ban ngày ngắn ngủi, phân nửa trôi qua trong giấc mộng.



Năm nay, đám nhóc sáng đúng mười một giờ đi học, chiều đúng bốn giờ tan học, mỗi ngày 4 tiết học, mỗi tiết học một tiếng, sau mỗi tiết có 20 phút nghỉ ngơi, đám nhóc có thể nghỉ ngơi, cũng có thể kết bạn đi nhà xí.



Không trâu bắt chó đi cày, làm giáo viên một thời gian, Ngô Nặc cũng tổng kết được một vài kinh nghiệm__ Thoát ly ngữ cảnh, đơn thuần dạy tụi nhỏ nhận chữ, tụi nhỏ học rất chậm, quên cũng nhanh, tiến độ học chậm chạp.



Hết cách, Ngô Nặc chỉ có thể vắt óc biên soạn một vài câu chuyện nhỏ đơn giản thú vị, viết lên cuộn da dê, vào giờ học từng câu từng chữ giảng cho tụi nhỏ nghe.



Trẻ em luôn tràn đầy hiếu kỳ và nghi vấn, thường xuyên hỏi những chi tiết nhỏ trong câu chuyện, có vài vấn đề rất dễ giải đáp, có vài vấn đề Ngô Nặc lừa gạt vài câu cũng miễn cưỡng vượt qua, có vài vấn đề thì bất kể thế nào Ngô Nặc cũng không giải thích được__ Chẳng hạn, trái cây rớt xuống đất là vì lực hút trái đất, vậy lực hút trái đất là gì? Lẽ nào sâu trong lòng đất không phải là ma quỷ sao?



Lại chẳng hạn như, ngày đêm thay phiên bốn mùa luân chuyển là vì tinh cầu tự xoay và xoay quanh mặt trời, tinh cầu cũng xoay được? Tại sao trước giờ chưa từng có cảm giác này? Đợi đã, tinh cầu là gì? Có thể ăn không?



Đủ các loại vấn đề như thế, còn rất nhiều rất nhiều, mỗi lần Ngô Nặc đều bị hỏi đến chỗ bí, y chỉ là người bán hàng có văn hóa cơ sở, không phải giáo sư đại học toàn trí toàn năng a a a a, khốn kiếp (╯‵口′)╯︵┻━┻.



Mỗi lần bị đám nhóc con khốn kiếp vừa đáng yêu lại đáng hận này hỏi đến chỗ bí, lại không thể hồ loạn cho qua, Ngô Nặc sẽ nói đợi các em trưởng thành, tương lai nếu có cơ hội đi bộ lạc Viêm Hoàng, trí giả học nhiều hiểu rộng nơi đó có thể cho các em đáp án.



Đám nhóc đã càng lúc càng thích đặt câu hỏi, lại hỏi, trên thế giới này có vấn đề cả trí giả cũng không thể trả lời sao? Ngô Nặc trảm đinh chặt sắt nói với chúng, đương nhiên có, thế giới vạn vật vạn sự phút chốc vạn biến, cho dù là trí giả lợi hại đến đâu, cũng có nghi vấn không cách nào giải đáp, thậm chí thần cũng không phải vạn năng chân chính.



Một đạo lý đơn giản nhất, vì thần cũng không cách nào sáng tạo một cự thạch cả ngài cũng không thể đẩy.
Trong lúc mọi người ở bộ lạc Trường Hà ấm áp dạt dào, không thiếu thức ăn, toàn tâm toàn ý chờ đợi sinh mạng mới giáng lâm, mỗi ngày mỗi khắc, thảm kịch đang diễn ra trong các bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm.



Rất nhiều bộ lạc yếu nhỏ, một là trực tiếp biến mất, hai là bị bộ lạc khác nuốt chửng, thú nhân xương mềm bị lừa đi, thú nhân xương cứng bị giết luôn, thuần nhân may mắn chút thì rơi xuống làm nô lệ, kém may mắn thì trực tiếp biến thành thức ăn.



Vì sống sót, có vài bộ lạc không thể không đi nương nhờ bộ lạc lớn, nhưng, bộ lạc Khê Cốc và bộ lạc Mục Nguyên năm ngoái không phải lo lắng vì mùa đông, tình huống năm nay cũng không tốt lắm.



Thời tiết giá rét, khiến hồ nước quanh năm ấm áp trong bộ lạc Khê Cốc lần đầu tiên đóng băng, trong cốc phiêu bay tuyết, thực vật chết khô số lượng lớn, động vật vào cốc tránh rét cũng ít hơn năm ngoái, gầy hơn năm ngoái. Người bộ lạc Khê Cốc thường rất hiếm khi chuẩn bị cho mùa đông, cuối cùng cũng nếm được tư vị đói khát và giá rét.



Nhà ở của bộ lạc Mục Nguyên bị bão tuyết phá hủy một lượng lớn, sau khi đông chết rất nhiều người, họ mới vào ở nhà băng. So với bộ lạc khác, bộ lạc Mục Nguyên tốt hơn chút là có lương thực dư dả, không phải nếm trải tư vị đói lạnh đan xen. Nhưng, mùa đông chậm chạp không kết thúc, đối diện với bộ lạc tới nương nhờ, cho dù bộ lạc Mục Nguyên muốn thu họ, cũng lực bất tòng tâm.



Đám người bị đói khác bức điên, vì tranh đoạt chút thức ăn, trở nên vô cùng hung hãn, cho dù đối diện với bộ lạc Mục Nguyên cường đại nhất, họ cũng dám hạ thủ.



Các cư dân bộ lạc Mục Nguyên phân bố tản mạn trên thảo nguyên, láng giềng cách gần nhất cũng phải trên ngàn mét, lại thêm cuồng phong bão tuyết ngăn cản tầm nhìn, những người sống ở ngoại vi bộ lạc trở thành đối tượng hạ thủ tốt nhất của kẻ ngoại lai.



Bộ lạc Mục Nguyên không chịu nổi phiền nhiễu, dần nổi lên suy nghĩ dẫn họa sang đông.



Bộ lạc Đại Thạch ở tận vùng đất tử vong, từ một tháng trước, tình huống đã tồi tệ đến cực điểm, vị trí bộ lạc hẻo lánh nghèo nàn, xung quanh cũng không có bất cứ bộ lạc nào để cho họ cướp đoạt.



Thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch không thể không phái chiến sĩ đến bộ lạc khác cầu tương trợ.



Bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên trở thành đối tượng cầu trợ đầu tiên của họ, bộ lạc Trường Hà cách họ gần nhất, cũng miễn cưỡng xếp vào trong hàng đối tượng cầu trợ.