Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 84 : Dung nhập 2
Ngày đăng: 23:34 21/04/20
Bộ lạc Đại Thạch ồn ào nói với người tuần tra trên tường băng, nói thủ lĩnh và đại vu của họ muốn gặp Kim Đồng đại nhân và Vu Quyền đại nhân của đối phương, sau khi người tuần tra đi tìm Kim Đồng và Vu Quyền bẩm báo nhận được đồng ý, mới thả thang gỗ xuống, để thủ lĩnh Liệt và đại vu Vu Hỏa của bộ lạc Đại Thạch vào trong.
Liệt và Vu Hỏa đều rất cẩn trọng, đương nhiên sẽ không chỉ một mình đi vào bộ lạc Trường Hà, hai người dẫn theo hơn hai mươi chiến sĩ thú nhân lực chiến đấu mạnh nhất trong bộ lạc cùng vào, thú nhân Hắc Báo con trai của Liệt, người từng giao dịch dây chuyền may mắn với bộ lạc Trường Hà, ngưỡng mộ A Văn, cũng ở trong đó.
Cách tường băng dày, chỉ có đứng trên núi nhỏ rất xa, mới có thể nhìn thấy tình huống trong bộ lạc Trường Hà, cách quá xa, lại có gió tuyết quấy nhiễu tầm nhìn, cho dù mắt thú nhân có tốt, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đại khái.
Nhưng mùi thơm thức ăn tỏa ra từ bộ lạc Trường Hà mỗi sáng mỗi tối, làm họ càng thêm đói.
Nếu không phải Liệt và Vu Hỏa ngăn cản, họ đã sớm nhịn không được muốn vào bộ lạc Trường Hà xem thử.
Chân chính đi qua tường băng, vào bên trong bộ lạc, họ mới phát hiện, nhà của bộ lạc Trường Hà thật sự vô cùng vô cùng đẹp, gia súc ôm nhau ngủ trong vườn mập đến mức họ chảy nước miếng không ngừng. Lúc này đã chạng vạng, các nhà đều đang nấu cơm, khoai trắng trộn với các loại thịt nấu lên tỏa hương ập thẳng vào mũi, hơn hai mươi chiến sĩ cùng đi vào, bao gồm Liệt và Vu Hỏa đều nhịn không được lén nuốt nước miếng mấy lượt, bụng réo vang.
Đám nhóc vừa được tan học sau một ngày trói buộc, sớm đã nghẹn chết, Ngô Nặc vừa tuyên bố tan học, cả đám đã như tiểu quái thú kêu la lao khỏi phòng học, lăn lộn đánh nhau va đụng bên ngoài.
Thấy trẻ con bộ lạc Trường Hà mập mạp, mặc quần áo sạch sẽ, không chút kiêng kỵ cười đùa quậy phá, lại nghĩ đến đám trẻ đói khát vàng vọt thậm chí chỉ còn thoi thóp trong bộ lạc, trong lòng Liệt và Vu Hỏa đều là tư vị nói không nên lời.
Nếu trẻ con của họ cũng có thể như trẻ con bộ lạc Trường Hà thì tốt rồi.
Liệt và Vu Hỏa lặng lẽ cảm khái, ngoài mặt thì căng chặt, tự cho rằng không lộ ra bất cứ dị thường nào, nhưng không biết, trong mắt người ngoài, ngưỡng mộ trong mắt họ đã sắp tràn cả ra.
Hai mươi mấy chiến sĩ thú nhân còn lại, tâm tư đơn giản hơn hai vị lãnh đạo bộ lạc nhiều, có vài người trực tiếp nhỏ giọng giao lưu với đồng bạn, giữa ngôn ngữ không hề che giấu ngưỡng mộ của họ cùng với khát vọng mà họ cũng không phát giác.
Ngô Nặc giật bắn, làm sao cũng không nghĩ đến mình lại biến thành sứ thần gì đó, sứ thần gì chứ, rõ ràng y chỉ lừa gạt Bạch đại miêu mà thôi, “Các anh đang làm gì vậy? Mau đứng lên, tôi không phải là sứ thần gì hết, các anh đừng nói bậy.”
Nhưng hai chiến sĩ thú nhân và Liệt cùng Vu Hỏa đều không nghĩ thế, họ vốn không hề hoài nghi tính chân thật của thần dụ, nhưng dù sao trong hiện thực họ từng thấy qua dực hổ giống y hệt thánh thú, trong lòng đối với dực hổ Bạch rốt cuộc có phải thánh thú hay không ít nhiều cũng có chút không rõ, nhưng giờ này phút này, một vị sứ thần trước giờ chỉ từng thấy mặt trong mộng mặc quần áo giống hệt trong mộng, sống sờ sờ xuất hiện trong mắt mọi người, lực đả kích còn hơn cả bão cấp mười.
Bọn họ xác định suy nghĩ của mình, tin tưởng Vu Nặc chính là sứ thần thần thú phái đến, nhưng đồng thời họ cũng hiểu, thân phận sứ thần của Vu Nặc một khi bại lộ, đặc biệt là bị người của những bộ lạc siêu cấp biết, chắc chắn sẽ mang tới cho y phiền toái không cần thiết. Thấy Vu Nặc luôn miệng phủ nhận, họ cũng không cưỡng ép y nhất định phải thừa nhận thân phận của mình, ngược lại vẻ mặt cười ngốc như vừa trúng thưởng lớn, “Chúng tôi biết, chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ không nói lung tung!”
“Tôi thật sự không phải…”
“Chúng tôi biết, chúng tôi biết!”
Ngô Nặc: “…” Các người rốt cuộc biết cái gì, khốn kiếp! Ông chỉ là ghi vào hạt châu ảo ảnh cảnh ông ngồi trên lưng dực hổ Bạch, mô phỏng cổ nhân đất nước ăn vặt nói một câu tiên tri như đúng như sai, sao lại biến thành sứ thần rồi?!
Tựa hồ dự kiến được bản thân đang càng đi càng xa trên con đường thần côn, Ngô tiểu Nặc cảm thấy cả người không khỏe lắm _(:3ゝ∠)_.
Vu Hỏa và Liệt vốn còn muốn giãy dụa một chút, từ trong lòng, hai vị này đều không muốn quy thuộc bộ lạc Trường Hà, từ một bộ lạc lớn trở thành tiểu đệ của người khác. Nhưng, hiện tại họ thay đổi chủ ý rồi!
Đã biết thần dụ, còn gặp sứ thần, bọn họ nếu còn không mau chóng nhân cơ hội này quy thuộc bộ lạc Trường Hà, ôm chặt đùi của sứ thần, bọn họ chính là kẻ ngốc!
Nếu đã là ý chỉ của thần thú, tổ tiên nhất định sẽ không trách tội họ đâu!