Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả

Chương 6 : Người yêu

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Trước giờ chưa có ai từng đoán được chính xác sức mạnh chiến đấu thật sự của chiến sĩ cấp SS, từng là phó đội trưởng đội cảnh vệ đặc cấp của loài người.



Triệu Nghịch bắt Miểu Miểu, có thể xem là người đoán được khá chính xác, nhưng cũng tồn tại một khoảng cách nhất định.



Đêm đó, ánh trăng rất tối, gió lạnh hiu hiu.



Miểu Miểu đang ngồi uống nước hoa quả xem ti vi trong phòng giam. Cô không hề lo lắng cho tương lai của mình, Triệu Nghịch cũng chẳng dư hơi đi làm khó cô. Cô sớm đã hạ quyết tâm, Minh Ngũ chắc chắn sẽ không đến cứu mình. Nhưng cô chí ít cũng là một cao thủ, cùng lắm là giúp Triệu Nghịch bán mạng làm vài lần nhiệm vụ rồi bỏ chạy thôi.



Tám giờ tối, người máy bảo vệ mời cô ra ngoài.



Thư phòng của Triệu Nghịch nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Triệu thị. Khi Miểu Miểu bước vào phòng, có một khoảnh khắc bỗng ngừng thở, máu huyết toàn thân tựa hồ đông cứng lại.



Trên bậc thềm cách đó mười mét, một bóng hình cao lớn lạnh lẽo, lưng áo màu xanh đậm ướt đẫm. Anh đứng giữa phòng, tay cầm thủ cấp của con người, chậm rãi xoay đầu.



Khi cô cuối cùng cũng nhìn rõ đó là chiếc áo mà cô mua cho anh, nước mắt đã chảy đầm đìa đầy mặt rồi rơi xuống.



Cô mở miệng, nhưng lại không nói được gì, trong mắt chỉ còn lại gương mặt bình tĩnh xơ xác đến trắng bệch của anh.



Không ngờ anh lại đến... anh chẳng phải không quan tâm đến sống chết của cô ư? Tại sao anh lại đến cứu cô?



"Thả cô ấy ra." Anh nói, ném thủ cấp trên tay xuống chân của Triệu Nghịch đang đứng sau bàn làm việc: "Thứ mày muốn, là Phùng Chiêu."



Người bảo vệ nhặt thủ cấp lên, nhìn Triệu Nghịch gật đầu. Trên mặt Triệu Nghịch lộ ra vẻ vui mừng: "Minh Ngũ, cậu quả thật lợi hại! Đến Phùng Chiêu cũng giết được! Có hứng thú làm việc cho tôi không? Lợi ích thế nào tùy cậu muốn."



Lời vừa dứt, hắn ta mở kênh tin tức chiếu trên tivi trôi nổi trên không. Màn hình mỏng hiện lên vẻ mặt đau khổ của nữ MC xinh đẹp: "Chiều hôm nay, anh hùng vĩ đại Phùng Chiêu, tài sản vô giá của loài người, không may bị ám sát. Nghi phạm đã được nhận dạng là phó đội trưởng đội cảnh vệ đặc cấp thuần chủng tộc loài người, Minh Ngũ, phía cảnh sát đã hạ lệnh truy nã đặc biệt..."



Miểu Miểu ngây người.


Lại trải qua hết nửa năm, Minh Ngũ vẫn bặt vô âm tín. Những tình huống khác thường lại không ngừng xảy ra.



Bán thú ở thành nam, số lượng đến xâm lược ở biên giới giảm đi rất nhiều. Có lúc, đội cảnh vệ thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều thi thể của thú cấp A trải dài biên giới. Điều này làm cho người thống trị quân đội loài người cũng thầm vui mừng. Không lẽ thú tộc có nội gián? Lại qua ba tháng, quân đội loài người nhận được tin tức: Quân đoàn thú tộc, đồng ý cầu hòa với loài người.



Tin tức này không khác gì sét đánh ngang đất bằng. Nghe nói, sự thay đổi của quân đoàn thú tộc là bởi vì họ đã có người thống trị mới. Thú tộc trước giờ luôn sùng bái những người mạnh hơn, còn người thống trị mới này, là một cao thủ thần bí đến từ lục địa khác.



Cái đêm mà thủ lĩnh loài người và thú tộc bí mật đàm phán, Miểu Miểu dắt theo một đoàn người, phụ trách bảo vệ bên ngoài. Rạng sáng, Miểu Miểu cùng thuộc hạ cầm súng, đứng gác ngoài tòa kiến trúc nơi hai vị lãnh đạo gặp mặt, đợi sự xuất hiện của vị thủ lĩnh mới của thú tộc.



Gió rất nhẹ, sắc đêm rất lạnh. Từ phía xa, từ từ xuất hiện hơn mười mấy bóng người. Đó là mười mấy con thú cấp S mạnh mẽ, hộ tống vị thủ lĩnh của họ đến đây. Miểu Miểu chưa từng thấy loại bán thú có đẳng cấp cao như vậy, có thú lớn, thú bay, thú biến dị... mỗi một con đều rất khủng bố và dữ tợn, sức chiến đấu ưu việt.



Còn người mà chúng đi theo, chẳng qua chỉ là một chàng thanh niên cao lớn.



Không sai, anh ta mang dáng con người. Anh mặc chiếc áo thun cũ màu xanh lam, hoa văn đã nhạt đi. Nhưng chiếc áo đơn giản cơ hồ chẳng tổn hại gì đến vóc dáng cao ráo của anh. Dưới ánh trăng, gương mặt anh thanh lạnh, tuấn mỹ chẳng khác gì thiên thần.



Loài người đứng bên đây đều choáng cả đầu. Thủ lĩnh mới của thú tộc mang hình người?



Trong số này, Miểu Miểu có phản ứng thất thố nhất. Súng laser trong tay "Pang" một tiếng rồi rơi xuống đất. Cô lại quên cả việc nhặt súng, chỉ đứng yên mà nhìn chăm chăm chàng thiếu niên đó đang tiến đến gần.



Cô đột nhiên khoát tay, ra hiệu cho bọn thủ hạ của mình.



Mọi người không hiểu gì hết, chỉ có phó tướng hỏi: "Lão đại, chị bảo bọn em tấn công ư? Nhưng không có mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta không thể động vào hắn được!" Vả lại, ai dám động vào hắn chứ? Hắn là lão đại của thú tộc đấy!



"Tấn công cái đầu cậu đấy!" Từ Miểu Miểu tức giận, gấp gáp nói: "Mau bao vây lại cho tôi, tôi sợ anh ấy lại ngốc nghếch bỏ đi nữa mất!"



END.



Câu chuyện đến đây là kết thúc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé ^3^~