Vi Quân Cuồng
Chương 15 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Triệu Băng ngực cứng lại, cơ hồ liền sẽ phun ra huyết, tuy rằng đã rất nhẫn nại, ngón tay lại vẫn là hơi hơi run nhẹ, khuôn mặt vặn vẹo.
Thử…độc? !
Như Mặc thế nào lại nghĩ rằng đang thay hắn thử độc?
Cáp!
Hắn quả thực nghĩ rất muốn cười thật to, nhưng là liên tiếp câu nói khiến cho con người ta phải đau lòng a, cuối cùng đành phải túc mi, than nhẹ ra tiếng.
Hắn thật sự không rõ, Như Mực trong lòng đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ trừ bỏ bảo hộ Vương gia, trong lòng người này liền dung nạp bất cứ một chuyện gì khác? Mà y toàn tâm toàn ý bảo hộ, rốt cuộc là vì cái danh phận Vương gia này hay là vì chính con người Triệu Băng?
Triệu Băng từ nhỏ đó là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ cao minh, từ trước đến giờ đều rất phong lưu, nhưng cho tới lúc này dường như mọi sự tự tin của hắn đã biến mất.
Nếu là trước kia, hắn chỉ cần phẩy một ngón tay thì sẽ có rất nhiều người tranh nhau mà nói thích hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hiện giờ hắn chân chính yêu thương một người, mà người nọ ngay cả tâm tư cũng đoán không ra, chỉ sợ lúc nói ra lời yêu thương, Như Mặc sẽ có vẻ mặt mờ mịt, cái gì cũng đều không hiểu.
Nghe nói, những người bước ra từ Ảnh môn tất cả đều là quái vật vô tình.
Mà hắn… lại đi yêu thương một quái vật như vậy.
Triệu Băng nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy lưng rét run, đột nhiên kinh giác chính mình phải chăng đi lầm đường.
Nhưng là, đã quá muộn rồi.
Thích là thích, làm sao còn quay trở lại được nữa?
Vô Ảnh lẳng lặng ở một bên nhìn, không nói một lời.
Sau khi uống được một lúc, Triệu Băng đã có vài phần men say, lúc này mới nheo lại ánh mắt nhìn thẳng về phía Vô Ảnh, giơ tay xoa xoa chiếc mặt nạ kia, hỏi: “Các ngươi đều là người của Ảnh môn, tất cả đều có một dáng vẻ lạnh như băng thế này sao?”
“Vương gia hẳn là biết rõ, từ Ảnh môn đi ra, đều là những người lãnh huyết vô tình.”
Triệu Băng tay khẽ run lên, rượu trong chén khẽ đổ ra ngoài, nhưng hắn lại hồn nhiên bất giác, chỉ là hít sâu một hơi, vạn phần gian nan nhấn rõ từng chữ: “Như vậy … Liệu có hay không có khả năng đi thích người nào đó?”
Vô Ảnh bạc thần khẽ động, khinh miệt hừ một tiếng, nói: “Vương gia đang nói đùa sao?”
“Cáp, ha ha.” Triệu Băng tựa hồ giật mình, lập tức ngửa đầu cười ha hả, “Đúng vậy, ta bất quá nói cho vui vậy thôi.”
Hắn cười càng vui vẻ, thẳng đến bình rượu kia bi uống cạn, mới vừa ho vừa định đứng lên, đáy mắt mang sắc thái ảm đạm.
Hắn tìm đến Vô Ảnh nói chuyện, bất quá chỉ xác định một việc mà thôi, hiện giờ đã biết đáp án, cảm giác đáy lòng chỉ là một khoảng không mờ mịt, nói không nên lời đó là bi hay là hỉ.
Vì thế liền không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục uống rượu.
Lúc trước ôm tới một vò rượu, hơn phân nửa bị Triệu Băng uống hết, nhưng như thế lại thấy chưa đủ, thẳng tiếng la hét kêu hạ nhân mang thêm một bình rượu nữa.
“Vẫn nên là ta tự đi lấy.” Vô Ảnh thấy hắn có chút say, liền đứng dậy, nói: “Ta không thích có người khác vào trong phòng của ta.”
Một mặt nói, một mặt đi ra khỏi phòng, khi đi tới lối rẽ liền thấy Như Mặc đã đứng ở đấy từ lúc nào.
Như Mặc nửa cúi đầu, tay phải đặt lên trên thân kiếm ở bên hông, không nói một tiếng, mặt không chút thay đổi.
Vô Ảnh cũng không quan tâm, chỉ vội vàng thoáng nhìn. Nhưng rồi đi được vài bước, lại giống như nhớ ra một chuyện gì đó, liền quay đầu nhìn Như Mặc.
Mới liếc mắt một cái, con ngươi ám trầm của Vô Ảnh liền đột nhiên khởi lên sát ý.