Vi Quân Cuồng

Chương 19 :

Ngày đăng: 09:43 18/04/20


Triệu Băng nghe được ngây người một chút, nhất thời sắc mặt đại biến, nhưng lập tức lại trấn định xuống, nói: “Có phải hay không ngươi nghĩ sai rồi? Như Mặc từ trước cũng không kêu tên này, y…”



“Lúc y rút kiếm ra, ta đã biết y không phải là người của Ảnh môn.” Vô Ảnh hừ hừ, động thủ thay Triệu Băng châm một ly trà, lãnh cười lạnh nói “Bất quá thấy Vương gia như vậy sủng y hết mực, mới cố ý đi thăm dò điều tra.”



“Ta đây thực hẳn là phải đa tạ ngươi.” Triệu Băng mặt trầm như nước, tuy rằng thân thủ đi lấy chén trà, đầu ngón tay lại đẩu đắc lợi hại, thiếu chút nữa đem thủy bát đi ra “Vậy theo như ngươi nói, Như Mặc rốt cuộc là ai?”



“Đương nhiên là thuộc hạ của họ Hoắc kia. Nếu không như thế? Thì có thể từ đâu mà ra?”



Triệu Băng bị hắn làm cho không thể nói thành lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhất thời vô cùng khó coi, gian nan nhấn rõ từng chữ: “Y là… sát thủ?”



Dừng một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng! Như Mặc nếu là muốn giết ta như ngươi nói, hẳn là đã có rất nhiều cơ hội, làm gì tha đến hiện tại? Huống chi bộ dáng kia của y, như thế nào có thể là giả vờ?”



Như Mặc nếu thật sự là sát thủ do Hoắc Niệm Hoài phái tới, lại như thế nào liều mạng để bảo hộ hắn? Lại càng không có lý do ở trước mặt hắn giả ngu, ngốc lăng mọi lúc đều làm hắn sinh khí.



Triệu Băng càng nghĩ càng cảm thấy được có đạo lý, ngón tay lại vẫn như cũ run rẩy không ngừng.



Vô Ảnh vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà, con ngươi u ám âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: “Vương gia tài trí hơn người, bình thường diễn xiếc làm trò không thể gạt được ngươi, nhưng nếu là nhiếp hồn đại pháp?”



“Có ý tứ gì?” Triệu Băng tâm nhảy dựng, mơ hồ đoán ra được, rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa.



“Nếu có người trúng phải nhiếp hồn đại pháp, toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với Vương gia, Vương gia tất sẽ không nghi ngờ?” Vô Ảnh thản nhiên tảo Triệu Băng liếc mắt một cái, ngữ điệu bình tĩnh như nước “Chính ta cũng chứng kiến thấy, Như Mặc quả nhiên là thật tâm bảo hộ Vương gia. Cho nên, y chính là một quân cờ do Hoắc Niệm Hoài an bài, chưa tới thời điểm vẫn coi như một thị vệ bình thường, khi thời cơ đến sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất, mọi lúc có thể đoạt đi tính mạng Vương gia. Như Mặc đến nay chưa từng động thủ, chính là bởi vì Vương gia vẫn có giá trị lợi dụng và Hoắc Niệm Hoài chưa có cởi bỏ nhiếp hồn đại pháp mà thôi.”



Triệu Băng sau khi nghe xong, tự nhiên đã hiểu được đại khái. Nhưng đáy lòng hắn như cũ không chịu tin tưởng, dùng sức xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng…”



Vô Ảnh khả không để ý tới hắn lúc này đang thất hồn lạc phách, cận là khẽ cười cười, nói tiếp: “Người này nguyên bản chỉ là một quân cờ nhỏ bé thật ra không cần để ý đến. Đáng tiếc Vương gia lại cố tình đặt tâm tư ở trên người kia, nếu như Hoắc Niệm Hoài bắt được nhược điểm này của Vương gia, có thể to lắm vi không ổn .”




“Không biết.”



“Ai dạy ngươi võ công ?”



“Không nhớ rõ .”



Nói xong, Như Mặc biểu tình càng ngày càng mờ mịt, mà Triệu Băng tâm cũng dần dần trùng xuống, cuối cùng chỉ phải hỏi: “Luyện công là vì điều gì?”



Như Mặc lại là ngẩn ngơ, con ngươi đen láy như đột nhiên thoáng hiện hào quang, biểu tình lại trở nên kiên định vạn phần, không chút nghĩ ngợi đáp: “Bảo hộ Vương gia.”



Bảo, hộ, vương, gia.



Triệu Băng đem này bốn chữ lặp lại một lần, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra .



Khó trách Như Mặc luôn toàn tâm toàn ý che chở cho hắn.



Khó trách chỉ cần vừa nói đến bảo hộ hắn, trong mắt Như Mặc liền sẽ xuất hiện hào quang động lòng người .



Khó trách…



Nói vậy khi Hoắc Niệm Hoài dùng nhiếp hồn đại pháp, cũng lấy bốn chữ kia đi?



Như Mặc đối hắn nói gì nghe nấy, Như Mặc vì hắn phấn đấu quên mình, Như Mặc lúc nào cũng từng giờ từng khắc canh giữ ở bên người hắn, hết thảy hết thảy, đều chính là bởi yêu pháp kia. Một khi giải khai nhiếp hồn đại pháp, Như Mặc sẽ không chút do dự mà… lấy tính mệnh của hắn.