Vi Quân Cuồng
Chương 27 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
“Chỉ là mất máu quá nhiều nên mới ngất đi thôi, không chết được đâu.” Vô Ảnh một thân hắc y không biết từ chỗ nào đi ra, hai tay phụ ở sau người, mặt nạ màu bạc giấu đi tất cả biểu tình, lạnh lùng nói “Sớm nói dùng Như Mặc làm mồi nhử, Vương gia ngươi lại ngoan cố không chịu làm theo, để rồi đưa chính mình vào chỗ nguy hiểm. Hiện tại thì tốt rồi, vòng đi vòng lại, vẫn là cái kết cục này.”
Triệu Băng tuy biết điều Vô Ảnh đã nói là đúng, nhưng tay lại run rẩy nhẹ nhàng kiểm tra hơi thở Như Mặc, xác định không còn gì lo ngại, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hung hăng trừng mắt liếc Vô Ảnh một cái, nói: “Còn không phải bởi vì ngươi tới quá muộn sao!”
Vô Ảnh ha ha cười, thanh âm băng lãnh lạnh lẽo, nghe không ra hỉ giận: “Lạc Hoa cung lớn như vậy, phải ở chung quanh mai phục hỏa dược (thuốc nổ), đương nhiên sẽ mất rất nhiều công sức.”
Triệu Băng cũng không biết lời này của hắn là thật hay đùa, chỉ có quan tâm đến vết thương của Như Mặc, thật sự đau lòng, cắn răng hỏii: “Hoắc Niệm Hoài đâu rồi?”
“Họ Hoắc tuy rằng làm việc tùy tâm sở dục, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hỏa dược nhất tạc, hắn tự nhiên liền hiểu được chính mình trúng kế , khẳng định là đã thoát được ngày càng xa rồi.”
“Vậy ngươi còn không mau truy đuổi?”
“Hoàng Thượng chỉ phân phó ta hủy đi Lạc Hoa cung, cũng không bảo ta lấy đi tính mạng của Hoắc Niệm Hoài .”
“Vô Ảnh!” sắc mặt Triệu Băng liền trầm xuống, thật cẩn thận đem Như Mặc ôm lấy, bỗng nhiên mị hí con mắt, mặt giãn ra mỉm cười nói “Ngươi lần này lập được công lớn, Bản vương nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi mới được. Ngô, đúng rồi, vậy thì cho Tiểu thất bái ngươi làm vi sư đi?”
Nghe vậy, Vô Ảnh khóe miệng rút trừu, hai tay để ở sau lưng liền nắm lại, khách lạp vang một tiếng, lạnh lùng hừ nói: “Thật là nếu đem ra so sánh, Vương gia so với tên họ Hoắc kia thật cũng không hề kém cạnh.”
Dứt lời, nhẹ nhàng búng ngón tay.
Trong bóng đêm lập tức xuất hiện hai đạo nhân ảnh, cung kính quỳ gối trên đất.
“Ta đi truy đuổi tên họ Hoắc kia, hai người các ngươi đưa Vương gia hồi phủ.”
“Rõ “
Vô Ảnh lắc lắc tay áo, thuận miệng phân phó một câu, sau đó dưới chân điểm nhẹ, rất nhanh liền thi triển khinh công nhảy lên đầu tường, giây lát liền biến mất vô tung.
Triệu Băng sau khi được hai Hắc y nhân kia hộ tống về tới phủ liền vội vàng tìm đến thầy thuốc giúp Như Mặc trị thương.
“Không được.” Triệu Băng không chút nghĩ ngợi đáp lại một câu, cố ý đưa tay giấu ra sau lưng, nhướng mi, nói “Ngươi đã muốn vật quy nguyên chủ , ta dựa vào cái gì trả lại cho ngươi?”
“Vương gia, ta…”
“Như thế nào? Còn muốn nhận lại ư?” Triệu Băng cúi đầu, cùng Như Mặc chạm trán, nói “Đáng tiếc, đã là quá muộn.”
“A?”
“Một thị vệ không nghe lời như vậy, ta còn muốn hay sao?”
Như Mặc mở to mắt nhìn, lại là một trận mờ mịt, cách hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời này, ách thanh hỏi: “Vương gia lại không cần ta ?”
Vào lúc y nói ra câu này, vốn là sắc mặt tái nhợt lại trắng bệch thêm vài phần, đáy mắt nhanh chóng phủ kín một tầng hơi nước.
Triệu Băng trông thấy mà mềm lòng, lại cố ý không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ ở bên miệng hỏi: “Ngươi về sau còn có dám hay không xằng bậy?”
“Không dám .”
“Có nghe lời của ta nói hay không?”
“… Ân.”
“Hảo ngoan.” Triệu Băng lúc này sắc mặt mới tươi lên một chút, đôi môi mang theo ý vười, nhẹ nhàng tháo ngọc ban chỉ ở ngón cái xuống , trực tiếp đeo lên tay Như Mặc.
Như Mặc chấn động.
Triệu Băng liền thấp cúi thấp , cười tủm tỉm mà hôn lên đôi mắt kia, ôn nhu như nước mà nỉ non: “Tình nhân nghe lời như vậy… quả thật dưỡng cũng không tồi.”