Vi Quân Cuồng

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Triệu Băng thấy biểu tình này của y, dục hỏa trong người lập tức bị dập tắt, sợ run. Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cắn răng thầm nghĩ: chính mình đã dùng những thủ đoạn phong lưu nhất sử tại trên người của ám vệ đầu gỗ này, như thế nào lại một chút hiệu quả cũng không có?



Chẳng lẽ đang ở trong tình thế màn trời chiếu đất này, cho nên mị lực của hắn đã chẳng còn ?



Nghĩ, nhịn không được mà nhéo má mình vài cái.



Như Mặc hoàn toàn không biết tâm tư của hắn, qua loa mặc lại áo, đi ra bên ngoài dò xét một vòng, sau đó trở về chỗ của mình, rút trường kiếm ra rồi ngồi cạnh cửa động mà canh gác, nói: “Vương gia nhanh nghỉ ngơi đi, thuộc hạ đêm nay sẽ gác ở đây .”



Vừa dứt lời, liền cảm giác lưng bị đè xuống, ngón tay đặt lên vòng eo thon mảnh, hơi thở ấm áp rất gần ở bên tai.



Quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt phượng tuyệt đẹp đang mỉm cười thập phần ôn nhu của Triệu Băng.



Kia đáy mắt sâu kín âm trầm, mơ hồ có hào quang lưu chuyển. Ngay sau đó, đôi môi mềm mại lại phủ lên.



Quấn quýt không rời.



Như Mặc vẫn như cũ không có phản kháng, chỉ có hai mắt mở to, trên mặt hiện ra một chút mờ mịt xấu hổ.



Nụ hôn vừa dứt, Triệu Băng cũng không có như vậy bỏ qua, ngược lại đem người ở trong lòng càng sáp nhập lại gần cơ thể hơn, động thủ cởi bỏ toàn bộ xiêm y trên người xuống. Hô hấp trở nên dồn dập, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, tránh không động vào vết thương trên vai Như Mặc.



Như Mặc vẫn một mực không nói một lời.



Thẳng cho đến khi bị Triệu Băng áp đảo đặt trên đống cỏ khô ở mặt đất, Như Mặc mới há miệng thở dốc, nhẹ nhàng gọi: “Vương gia…”



“Ngoan, nghe lời.” Triệu Băng cúi đầu nói, thanh âm khàn khàn đến mị hoặc lòng người, đôi tay lại thuần thục rút đi toàn bộ quần áo, thuận thế vuốt ve đi xuống, rồi lại vòng xung quanh.




Tối, tiếng vang giằng co hồi lâu, mới chậm rãi im lặng đi xuống.



Triệu Băng sau khi phát tiết, nằm ở trên người Như Mặc thở hổn hển, cảm giác thật sự buồn ngủ. Nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay ra, liền như vậy ôm người kia vào sâu trong lòng rồi ngủ say.



Lúc tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rồi.



Trong sơn động im lặng , chỉ còn lại một người là hắn. Số quần áo bị cởi lung tung đêm qua được Như Mặc thu lại, xếp sắp chỉnh tề ở bên cạnh.



Triệu Băng mị hí đôi con mắt, nhớ lại những hành vi hoang đường đêm qua.



Hắn trên đường bị người đuổi giết, bảo hộ là một ám vệ tướng mạo thường thường, lại vẫn là sắc tâm không thay đổi, ở vùng hoang vu muốn làm một đêm phong lưu. Hơn nữa, sau đấy còn cảm thấy được tư vị không tồi.



Sách, nếu Hoàng Thượng biết hắn xằng bậy như vậy, khẳng định sẽ làm cho hắn hối hận về chuyện này.



Triệu Băng ảo não nhu liễu mi tâm, chậm rãi mặc lại xiêm y, đứng dậy đi ra khỏi sơn động. Hắn nghĩ Như Mực ở quanh quẩn đâu đây, nghĩ muốn đi chung quanh tìm xem. Nào biết được mới vừa đi vài bước, liền thấy phía trước có một hồ nước nho nhỏ. Như Mặc nửa thân ngâm trong nước, lộ ra tấm lưng trần bóng loáng, hiển nhiên đang lau mình.



Triệu Băng tâm đầu nhất khiêu, nhớ lại hắn đêm qua quyến rũ phong tình, không ngờ miệng khô lưỡi khô đứng lên. Lúc trước hối hận loại tình cảm nhất thời tan thành mây khói, không tự chủ được đi ra phía trước, hơi hơi loan hạ thắt lưng, thân thủ nhằm hướng người kia mà đi tới.



Nhưng mà âm mưu kia chưa kịp thực hiện đã thấy hàn quang chợt lóe sáng, trường kiếm sắc bén đã ở trước ngực hắn.



Như Mặc phản thủ đâm một kiếm về phía sau, lúc quay đầu trở lại, nhìn thấy gương mặt lạnh của Triệu Băng , liền lập tức rút tay về, cả kinh nói: “Vương gia?”



Triệu Băng thiếu chút nữa đã trúng một kiếm nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, ánh mắt đảo quanh trên người Như Mặc một cái, cười dài nói: “Công phu không tồi.”