Vi Quân Cuồng
Chương 7 :
Ngày đăng: 09:43 18/04/20
Tướng mạo như vậy, khó có thể trách khiến Triệu Vĩnh Yên mê đắm, thần hồn điên đảo, quả nhiên khó giải quyết.
Triệu Băng cảm thấy đau đầu, trên mặt lại vẫn thủy chung một nụ cười, mở miệng liền gọi: “Như Mặc.”
Vẫn theo sát phía sau, hắc y thanh niên lập tức tiến lên vài bước, ôm quyền đáp: “Có thuộc hạ.”
“Thương thế của ngươi như thế nào?”
Như Mặc như ngừng thở, ngây người một hồi lâu mới đáp: “Thuộc hạ không hiểu ý Vương gia.”
Triệu Băng liếc mắt một cái, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay y, cười nói: “Đã ra khỏi Bách Hoa lâu, ngươi không cần gắng gượng nữa .”
“Thuộc hạ võ nghệ thấp kém, làm cho Vương gia chê cười…” Nói còn chưa hết, khóe miệng Như Mặc liền xuất hiện một vệt máu, nguyên lai y vừa rồi cùng Hoắc Niệm Hoài so đấu nội lực đã bị thương, chính là vẫn cưỡng chế mà thôi.
Triệu Băng thấy vết máu đỏ sẫm, trái tim như thắt lại, vội vàng lấy tay áo đến thay y chà lau sạch sẽ, sau đó lại từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu xanh, động tác nhẹ nhàng nhét vào miệng Như Mặc.
Như Mặc không nói một lời, ngoan ngoãn đem viên thuốc kia nuốt xuống, lúc sau mới hỏi: “Vương gia, cái gì vậy?”
Triệu Băng nghe được giật mình, cười ha ha.
“Ngươi hỏi cũng không hỏi mà đã ăn? Vạn nhất là độc dược thì làm sao bây giờ?”
Như Mặc nghe không hiểu Triệu Băng đang nói giỡn, ngược lại biến sắc, nghiêm túc nói: “Vương gia nếu muốn lấy tính mạng, thuộc hạ tự nhiên cam tâm chịu chết.”
Triệu Băng thấy y quá nghiêm túc như vậy, nhất thời lại cười không ra tiếng , con ngươi đen chậm rãi nheo lại, đáy mắt như có hào quang lưu chuyển, nhẹ nhàng nói: “Là thuốc có thể chữa được bách bệnh, nếu không tính mạng của người khó lòng bảo toàn.”
Nói xong, dùng tay kéo Như Mặc lại gần sát bên người, nắm lấy tay y tiếp tục đi về phía trước.
“A…”
Như Mực kêu ra tiếng, theo thói quen lại cắn môi, ở trong sự âu yếm vuốt ve của Triệu Băng, thanh âm rên rỉ dần cất lên, thân thể theo từng động tác của hắn nhẹ nhàng di chuyển, gương mặt tái nhợt cũng nhiễm thượng ửng hồng xinh đẹp.
Triệu Băng cực thích bộ dạng này của y, một bên cúi đầu xuống hôn, một bên ở trong cơ thể y loạn đả một hồi.
Chính tại thời điểm ý loạn tình mê, Như Mặc sương mù mênh mông hắc mâu đột nhiên hiện lên một chút dị sắc, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn phía nóc nhà, thở dốc nói: “Vương gia, có thích khách.”
“A?” Triệu Băng ngẩn ngơ, nhất thời chưa có phục hồi lại tinh thần.
Như Mặc nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đứt quãng nói: “Thích khách…vừa mới nhảy lên nóc nhà, hẳn là vì Vương gia mà tới.”
“Phải không?” Triệu Băng hung hăng tiếp tục trừu sáp cơ thể, lơ đãng mà nói, “Yên tâm, hộ vệ trong phủ sẽ giải quyết.”
Như Mặc trên mặt vẫn giữ một chút đỏ ửng, ánh mắt cũng đã khôi phục thanh minh, cực bình tĩnh nói: “Người này khinh công không tồi, nhưng nội lực không đủ, hẳn là sử dụng thành thạo một loại trường tiên (roi dài). Vương gia nếu cho thuộc hạ ra ngoài, trong vòng mười chiêu có thể bắt giữ người này.”
Dứt lời, chỉ thấy Triệu Băng sắc mặt trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, trông rất đẹp mắt.
Cách hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Như Mặc!”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
“… Vâng “