Vì Sao Hạ Lạnh?
Chương 17 :
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
"Tôi nghĩ ánh mắt Tịch tổng khẳng định đặc biệt cao."
"Ai, cô đừng suy nghĩ, người ta đã sớm kết hôn."
"A? ... Thật chán."
"A, cô có ý nghĩ muốn làm tình nhân a."
"Tôi là loại người này sao? Nhưng, nói thật sao lại kết hôn sớm như vậy?"
"Uh, đàn ông anh tuấn, vừa có địa vị, kết hôn ở tuổi này đích xác là có chút sớm."
"Không có ý nghĩa a không có ý nghĩa, tình yêu đầu tiên của tôi."
"A, a."
"Niên quản lý, một câu sau cùng là -- thật đã kết hôn?"
"Uh."
"Nếu như ly hôn tôi làm vợ hai, có thể được không?" (Câu này tôi chém)
"Căn bản không thể nào."
"Căn bản? Vậy như thế nào mới có thể ?"
"Cô gái, nếu quả thật nhắc tới hôn nhân đến cuối cùng người nào thay lòng đổi dạ, tôi khẳng định chính là có thay lòng đổi dạ tuyệt đối không phải là nhà trai."
"... Quá đả thương người ."
Niên Ngật lắc đầu, đối với vị trợ lý trước mắt cùng anh hợp tác được nửa năm lộ ra tiếc nuối sâu sắc.
Lúc này có người gõ cửa đi vào, thấy Niên Ngật thì kinh ngạc không dứt, " Tại sao em tới đây?"
"Anh ấy không có ở phòng làm việc. Thư ký Chân nói anh không , em có thể đi vào, Xin lỗi, có phải quấy rầy hay không --" đối phương e ngại.
"Không có, không có, không quấy rầy." Niên Ngật đi tới, ý bảo cô ngồi ở trên ghế sa lon, " Cậu ta giờ đang họp." Niên Ngật nâng tay lên xem đồng hồ, "Hẳn còn bận thêm chút nữa, có muốn anh đi vào nói cho cậu ta một tiếng hay không?"
"Không cần, em không vội."
Niên Ngật gật đầu, "Xế chiều hôm nay em không đi làm à?"
"Tạm thời nghỉ."
"Mời anh vào" Cuối cùng vẫn là Tịch Si Thần mở miệng trước.
Người đàn ông suy nghĩ một chút đi vào theo.
Trong phòng khách một mặt tường cơ hồ bị cái cửa sổ màu đỏ sát đất chiếm hơn một nửa, rèm cửa sổ màu đỏ tím che kín ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn, đèn được mở lên, ánh sáng sáng ngời, trên mặt tường bên trái lộ ra một chút khung gỗ bị vải bố che lại, mơ hồ nhìn được hẳn là bức tranh. Một bộ ghế sa lon đơn giản vàng nhạt, trên ghế sa lon đặt rất nhiều đệm dựa màu cam, thị giác chấn động mạnh nhưng cũng không cảm thấy đột ngột, sau ghế sa lon một bức tường sách, trong cái giỏ bằng mây trên mặt đất có những cuốn tạp chí và tập tranh, thảm dưới màu trắng, kéo dài đến quầy bar cổ kính.
Tịch Si Thần chạy tới quầy bar làm một ly cà phê cho anh, "Thêm đường không?"
"Một chút, cám ơn." Đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, "Cô ấy đâu?"
Si Thần đi đem cà phê đưa cho anh, "Đang ngủ."
"A."
"Anh về lúc nào?" Si Thần ngồi vào ghế sa lon đối diện, nhẹ nhấp một ngụm cà phê trong tay.
"Ngày hôm trước."
Tịch Si Thần cười nhẹ một tiếng, "Cô ấy một mực chờ cậu. Buổi tối ở lại ăn cơm tối chứ?"
Người đàn ông kia nâng lên khóe miệng, "Không được, tôi chỉ là muốn... Xem cô một chút."
Nụ cười của Si Thần không thay đổi, "Cô ấy rất tốt."
"Tôi biết."
Lúc An Kiệt đi xuống lầu liền thấy Tịch Si Thần đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ kéo lên, phía ngoài một mảnh đen nhánh, không biết nhìn cái gì đó? Đi tới uống một ngụm trong ly cà phê trên tay hắn, "Lạnh vậy"
Si Thần nghiêng đầu, sau đó cười cúi người hôn môi của cô, "...Anh phát hiện mình thì ra là rất nhỏ nhen."
An Kiệt cười nhẹ, "Bây giờ anh mới biết được?"
"Nói một câu em yêu anh."
An Kiệt nghe lời này có chút không được tự nhiên, cảm giác giống như là, nói một tiếng, cho ngươi xương gặm. An Kiệt cẩn thận, hành động từng bước, "Nói một câu anh yêu em."
"Anh yêu em." Tịch Si Thần nhìn cô, cười đến rất dịu dàng.
"..." Chẳng lẽ tự mình nghĩ sai rồi.
Bên này trong lòng Tịch Si Thần nghĩ chính là, đứa bé thông minh có kẹo ăn. Cho nên khi An Kiệt còn đang nghĩ sâu tính kỹ thì đứa bé thông minh đã đem cô ôm vào trong ngực, môi khêu gợi phủ lên cổ cùa cô, hướng dẫn từng bước, anh không ngần ngại ở phòng khách làm, không, hẳn là, anh vô cùng vô cùng mong đợi...