Vì Sao Hạ Lạnh?
Chương 25 :
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Hai năm sau, gia đình dời nhà di dân đến Canada, thật ra cả nhà di dân lần này cũng chỉ có hai người. Tịch Si Thần đã chính thức đưa đơn xin từ chức tới hội đồng quản trị , giờ đây đã thoái ẩn, không đảm nhận bất kỳ công việc nào của công ty nữa, có không ít người thương tiếc than, nói anh giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang quá mức đáng tiếc, nhưng anh cũng không cảm thấy, cô cũng không thấy được. An Kiệt bây giờ cảm giác mình cùng anh đều có chút tùy hứng, cố tình làm bậy, cô muốn đi nhìn lá phong, anh nói được, cho nên đã tới rồi, mặc dù lần này đích xác là gây chiến chút. Bất quá không tồi, đổi lại hoàn cảnh, vốn người nhớ đến cô ở trong nước cũng không nhiều, tới chỗ nào cũng giống nhau, mà Si Thần đại khái là phòng ngừa chu đáo, lo lắng cô sẽ đối với cuộc sống hôn nhân sinh ra tâm tình chán ghét cho nên nghĩ biện pháp làm cho cô cảm động, cảm thấy vui vẻ, cách anh không được, thật ra thì bây giờ làm sao còn có thể rời đi nữa.
Đến được 2 tuần lễ, người ở xung quanh vẫn không nhận ra, hai người rất ít khi ra khỏi của, đồ chở tới đây vẫn đang sửa sang lại, không nhiều lắm, nhưng An Kiệt chính là thích những việc nhỏ lặt vặt, Si Thần đã nói cô xoi mói.
Hôm nay rốt cục coi như là thành công, người luôn luôn chỉ ở bên cạnh nhìn xem cũng là nói một câu "Hoàn mỹ", có hoàn mỹ hay không cô không chắc, nhưng mình cảm thấy thoải mái là được, phòng ốc không lớn, hai tầng và một gác lửng, không tính là mới cũng không coi là cũ, cũng là rất quý, xài 35 vạn tiền tệ mua quyền bất động sản trong 5 năm.
Nhưng phải nói hoàn cảnh ở khu này rất tốt, rất yên tĩnh, cách trung tâm thương nghiệp cũng không xa, lúc An Kiệt đi mua chăn lông có qua một lần, nửa giờ lái xe, có rất nhiều cửa hàng cùng quán trọ, lúc ấy đem theo bản đồ dĩ nhiên không có lạc đường, vòng một vòng mua được không ít đồ rồi trở lại.
Dọc đường tới đây phát hiện không ít nơi có thể đi, trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú. Thời kỳ sinh viên của cô cùng Si Thần cũng đã có mấy năm kinh nghiệm qua cuộc sống nước ngoài, bây giờ đến quốc gia lạ này sinh sống cũng không có nhiều cảm xúc xa xứ lắm. Thật ra thì ngôn ngữ không phải là một vấn đề lớn, người chung đụng lâu cũng na ná như nhau, mà cô từ trước đến giờ cũng không hay kết giao gặp gỡ, phương diện này thì càng thiếu.
Người đầu tiên An Kiệt biết ở chỗ này là một người đàn ông tên Mã Thuỵ, mỗi ngày lúc mặt trời ngã về tây ông thường đi qua cửa nhà cô, sau đó chừng hai mươi phút lại trở về, có một ngày An Kiệt ở trong phòng bếp nấu cơm, ông ấy gõ cửa sổ nhà cô, "Cây ô liu trong vườn hoa của cô cần tưới nước."
An Kiệt nhìn ông một cái, vươn đầu ra nhìn loạt cây ô liu nhỏ dưới mái hiên bên trái, "Bọn chúng chưa có chết a."
"Không tưới nước sẽ chết." Ông ấy nói xong chắp tay sau lưng rời đi.
Sau đó An Kiệt chạy lên trên lầu đi hỏi Tịch Si Thần, cây ô liu cần tưới nước sao? Anh nói hẳn là không cần, kết quả hai ngày sau cây ô liu nhà cô đều chết hết.
Cô hướng anh kêu lên đi, "Uy, nói nè, sau này em bề bộn nhiều việc, cho nên cơm tối anh làm."
Anh xoay người tựa vào trên lan can nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, "Em lên đây, chúng tôi thật tốt thảo luận một chút."
"Có mà tin được anh, anh chỉ biết đùa bỡn lưu manh."
Tịch Si Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên cười ha hả.
Giản An Kiệt thở dài lần nữa, trước kia lúc không biết anh, cảm thấy người này rất lãnh khốc, vô cùng lãnh khốc, nói cũng không quá muốn, thậm chí có chút tư thái không coi ai ra gì, hôm nay, thật sự là phải liên tiếp lắc đầu .
Một mạt gió hè thổi vào, làm bạn cùng với tiếng chuông gió ở cửa sổ phòng bếp, An Kiệt ngồi trên chiếc ghế dựa vào mặt bàn, từ từ ngủ thiếp đi, thời tiết thoải mái như vậy làm cho người tôi chỉ muốn một giấc ngủ trưa an nhàn.
"Nếu như không có gặp anh, vận mệnh của mình sẽ như thế nào?" Cái vấn đề này cô nghĩ tới không chỉ một lần, nhưng trên thực tế cuối cùng là gặp được, dây dưa quấn quít một đường đi tới như vậy, cô biết tương lai cũng sẽ tiếp tục dây dưa quấn quít như vậy.
Đúng như anh nói, sinh mệnh rất ngắn, anh chỉ muốn cùng cô cùng đi xong.