Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 4 :

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Cuối thu,thị trấn nhỏ gần núi tuyết, tuy nhiệt độ chỉ khoảng chừng mười độ, nhưng ánh nắng tươi sáng, cũng không cảm thấy rét lạnh chút nào.



Đường phố sạch sẽ, người đến người đi, đều là những du khách nước ngoài, An Kiệt đi ở phía trước nhìn gian hàng mỹ nghệ bày bán ở hai bên đường.



Phục vụ, hương liệu, đồ trang sức đeo tay cùng với phần lớn là những vật phẩm nhỏ không biết làm từ vật liệu gì.



"Si Thần, nhanh lên một chút."



"Uh." Anh tư thái thanh tao lịch sự không vội vàng, áo khoác để ở trong khuỷu tay.



An Kiệt lui về phía sau mấy bước kéo Tịch Si Thần, "Người Nê-pan cũng có văn hóa uống trà sao?" Đi tới một cửa hàng phía trước, cúi người cầm lấy một ly trà gốm sứ tinh xảo, "Anh nhìn xem, em vẫn cho là đây là phong tục của người Trung Quốc."



"Nê-pan sản xuất lá trà, biết chế tác dụng cụ uống trà cũng không kỳ lạ."



"Oh." An Kiệt gật đầu đặt ly trà xuống, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn, thấy thứ gì không biết đều quay lại hỏi Tịch tiên sinh, thành thật mà nói có một ông xã thông minh thật là tốt mà



An Kiệt dừng lại ở một quầy hàng, "Cho em tiền." Cô đưa tay muốn lấy tiền.



Tịch Si Thần lấy ra ngoại tệ.



An Kiệt trở lại, cầm một thứ giống như dây chuyền thủy tinh ở trên tay.



"Đây là cái gì?"



Tịch Si Thần dịu dàng cười nói, "Dưới tình huống bình thường, em muốn người khác đoán đây là cái gì, thì trước hết là em biết đây là cái gì, huh?"



"Được rồi, vậy xin hỏi Tịch tiên sinh, đây là cái gì?"



Tịch Si Thần ẩn cười, "Vật kỷ niệm của phật giáo, bùa hộ mệnh..., người nơi này phần lớn thờ phụng Phật giáo."



Hai tiếng đồng hồ, đi hết hai con đường, An Kiệt mơ hồ có chút mệt mỏi, đầu cúi vào trong ngực Tịch tiên sinh.



"Em có muốn đi về nghỉ không?" Si Thần đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn.



An Kiệt lắc đầu, "Em còn muốn đi xem một chút nữa."
"..." An Kiệt một nửa ý thức đã trôi lơ lửng ở không trung.



Lại thêm một cái hôn sâu khiến cô thiếu chút nữa hết dưỡng khí.



Tịch Si Thần để tay che ở mí mắt xuống, ngẩng đầu, tròng mắt đen xinh đẹp nhu tình như nước...



An Kiệt ngẩn ra, dựa theo kinh nghiệm của cô, ánh mắt như thế rất nguy hiểm, lui về phía sau một bước nhỏ, cô không phải là tới trêu chọc hắn.



"Ách, Si Thần, anh đáp ứng như thế có phải nhanh quá không? Tiền đánh cuộc rất cao..." Cô nói sang chuyện khác.



"Em cảm thấy -- quá nhanh?" Tịch Si Thần đưa tay tới bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh dưới nước.



"..."



Ngón tay thon dài ướt át từ trên mắt cá chân dời lên, dẫn tới một trận run rẩy cho An Kiệt.



"Có được hay không?"



"Cái gì có được hay không?" Dĩ nhiên không tốt, cô biết anh muốn làm gì? Lúc này thật là tiến thoái lưỡng nan.



Cảm giác được ạm ôm lấy mình để lên phần đá phía sau, nâng chân của cô, vòng qua trên hông của hắn, sau một giây phát ra tiếng rên, đôi mắt khép hờ đột nhiên mở to, trừng người trước mặt!



"Có được hay không? An Kiệt." Cúi đầu, thanh âm thật là dịu dàng tới cực điểm.



An Kiệt xấu hổ không dứt! Rõ ràng đã --



"Huh?" Tiếng nói trầm thấp ôn nhã có lễ, giống như nhân sĩ có phong độ nhất.



An Kiệt tựa đầu thật sâu vùi vào cổ của anh, ức chế tiếng rên rỉ.



"... Vâng." Cắn bờ vai của anh, thật sự là nghiến răng nghiến lợi a!



Bên tai lờ mờ truyền đến một trận tiếng cười nhỏ. Mồ hôi một giọt một giọt chảy xuống, rơi lăn tăn vào trong bồn tắm lớn...