Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Vào buổi tối thứ sáu đầu tiên của mỗi tháng, là ngày tụ họp định kì của nhà họ Quyền.



Cho dù là trời mưa gió lớn, trời rét đất lạnh, hay là hết thảy sự nghiệp rất lớn của ba anh em nhà họ Quyền, đúng trước bảy giờ tối họ nhất định sẽ gạt bỏ mọi trở ngại, trở về với ba mẹ tại biệt thự trên núi Dương Minh, cùng ba mẹ ăn cơm nói chuyện phiếm.



Mười năm qua không ai vắng mặt, ngày tụ họp của nhà họ Quyền lúc nào cũng hài hòa, ấm áp và náo nhiệt như thế.



"Không! Không thể ! Sao bà ta có thể chết? Con trai của bà ta thật vất vả mới công thành danh toại, con dâu của bà ta cũng khôi phục trí nhớ, đứa cháu cũng sắp sinh, trước mắt mọi thứ gần như khổ tận cam lai ( khổ lắm tất đến ngày sung sướng), làm sao bà ta có thể chết?"



Trước màn hình TV lớn 58 inch, Mã Hạ Lan- nữ chủ nhân có quyền lực nhất của nhà họ Quyền, bỗng nhiên thét lên thảm thiết, hoàn toàn không ngờ tới tình tiết của bộ phim sẽ chuyển biến 1800 như vậy.



Bà bịt cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lách tách lách tách rơi, dáng vẻ đau đớn, giống như người chết kia chính là mình.



"Đừng đau lòng, hiện tại mới ra đến tập 138, bà ta tuyệt đối sẽ sống lại." Bên cạnh sô pha , Quyền Phương Trí- nam chủ nhân không có địa vị nhất nhà họ Quyền, chậm rãi ôm vợ yêu vào trong lòng, cầm lấy khăn giấy đã sớm chuẩn bị tốt, săn sóc thay vợ yêu lau đi nước mắt.



"Nhưng ..... Nhưng mà ̣con dâu của bà ta sắp sinh, bây giờ bà ta chết, thì sẽ không nhìn thấy đứa cháu ra đời, ô ...... Tại sao ông trời có thể tàn nhẫn như thế? Rõ ràng bà ta chưa từng làm qua chuyện xấu ....." Mã Hạ Lan vẫn khóc không ngừng.



"Đừng khóc nữa, nếu khóc làm hại thân thể, anh sẽ đau lòng." Quyền Phương Trí nhẹ giọng dỗ dành.



"Em mặc kệ...., hiện tại anh lập tức gọi điện thoại đến đài truyền hình, gọi bọn họ sửa kịch bản, kêu tất cả diễn viên diễn lại, bà ta không được phép cứ như vậy chết, đây thật sự hơi quá đáng!" Mã Hạ Lan càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng dứt khoát cầm lấy điện thoại bàn nhét vào trong tay của chồng, cố tình gây sự muốn ông gọi tới đài truyền hình để hành hiệp trượng nghĩa.



Đời này, Quyền Phương Trí từ trước đến nay chưa từng từ chối bà xã, ngay bây giờ tất nhiên cũng sẽ không.



Cầm ống nghe, ông nhanh nhẹn thuận theo quay số điện thoại, số điện thoại rất dài sớm đã thuộc nằm lòng, giống như đã được huấn luyện rất nhiều lần.



Đối mặt hành vi như vậy của ba mẹ , ba anh em của nhà họ Quyền ngồi ở nơi khác, vẻ mặt thờ ơ.



Lão Đại Quyền Thiên Sóc, đang cầm bút viết trên một quyển sách tiếng nước ngoài thật dày, nhanh chóng viết xuống kí văn mà không ai xem hiểu, ánh mắt của anh sắc như chim ưng, trên khuôn mặt nghiêm tuấn (nghiêm trang+ anh tuấn) đầy chăm chú, hơi thở vương giả tản ra khắp người không ai có thể bì kịp, cạnh hai chân thon dài rắn chắc là hơn mười quyển sách tiếng nước ngoài rơi lả tả, từ lịch sử chiến tranh Nhật Bản đến bình luận về điện ảnh của các quốc gia đều có.



Lão Nhị Quyền Thiên Trạm, đang đeo một bên tai nghe, ngón trỏ tay phải gõ nhịp, còn lại tay trái ở trên bản nhạc ghi xuống nốt nhạc và ký hiệu, ánh mắt lạnh như băng của anh lộ ra vẻ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, gương mặt sâu sắc lại tuấn khốc (anh tuấn + tàn khốc) làm cho phụ nữ muốn thét chói tai, cho dù là ngồi ở trên ghế sô pha đơn vải len có hoa văn li ti, khí thế trên người vẫn làm người ta sợ hãi.



Lão Tam Quyền Thiên Kỳ, đang điều khiển con chuột phê duyệt thiết kế quảng cáo, thiết kế tiêu thụ, công văn điện tử và sách tài chính, cho dù lượng công việc khổng lồ, ánh mắt của anh cũng là nhẹ nhàng thanh thản dễ chịu như vậy, trên khuôn mặt vô cùng tuấn nhã vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dường như cái mà anh đối mặt không phải là áp lực khiến người ta hít thở không thông, mà là một trò chơi thú vị.



Mặc dù ba vẻ bề ngoài, tính cách của ba người hơi khác nhau nhưng đều cao lớn xuất chúng giống nhau, đứng đầu là trình độ mê người.



Trong loa TV, lần thứ hai truyền đến một chút cao hoặc thấp của tiếng la khóc, Mã Hạ Lan nhìn chằm chằm màn hình, ôm ngực cũng la lên khóc theo, mắt thấy bà xã lại lần nữa khóc đẫm nước mắt, sau khi lưu loát nói ra trách cứ trọng điểm, Quyền Phương Trí lại vừa vội vàng dỗ dành vợ yêu.



"Tại sao lại khóc nữa rồi? "



Mã Hạ Lan lập tức bổ nhào vào trong lòng của chồng."Ông xã! Con dâu ấy bởi vì quá đau lòng, thế nên động đến thai khí, hiện tại được đưa đến phòng cấp cứu, sau đó...... Sau đó thì nhạc của đoạn cuối phim nhảy ra, ô ô...... Chương trình này làm sao có thể như vậy? Lần nào cũng khơi lên hứng thú của người khác, nếu như cô con dâu ấy đẻ non thì làm sao bây giờ?"



Bà vừa khóc vừa oán trách, Quyền Phương Trí thì liên tục dỗ dành vợ yêu, trong phòng khách lớn như thế tất cả đều là tiếng nói chuyện một cao một thấp của hai người và tiếng nhạc bi thương của phim khi hết, ba phút trôi qua cuối cùng tiết mục đó không dễ dàng gì mới kết thúc.



"Mẹ, đó là giả."



Khép lại sách tiếng nước ngoài, Quyền Thiên Sóc bên cạnh đưa ra quan điểm vô cùng khách quan.



Mã Hạ Lan hung hăng hút một ngụm khí, quả thực khó có thể tin những gì mà bản thân nghe được.



"Giả? Giả? Con vậy mà nói đó là giả?!" Mỗi lần nói một chữ, âm thanh của bà lại tăng lên một mức. "Con, cái đồ khốn khiếp này, có can đảm thì lặp lại lần nữa cho mẹ"



Anh không phải là khốn khiếp, mà là anh có can đảm.



"Kịch bản vốn chính là giả, với lại, kịch bản này là do con viết." Anh đặc biệt nhấn mạnh điểm này. "Đó là lí do không cần phiền phức gọi điện thoại đến đài truyền hình, cái này chỉ làm thành phiền phức cho con."



Mã Hạ Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run lên, đang muốn chửi ầm lên, trong lúc đó một tiếng nói ôn hòa lại khéo léo xen vào hai người.



"Cuối cùng cũng diễn xong rồi? Ba mẹ, nếu như hai người không có việc gì khác muốn dặn dò, con có thể đi trước không?" Khép máy tính lại, Quyền Thiên Kỳ tao nhã trên ghế sa lon tự đứng dậy.



Tiếp nối sau hắn, Quyền Thiên Trạm đánh rắn tùy gậy(ý là lợi dụng thời cơ để đạt mục đích), cũng cầm bản nhạc, MP4 nhanh chóng đứng dậy, ngay sau đó Quyền Thiên Sóc cũng liền xách một túi to đựng sách, đuổi kịp bước chân của hai người em trai.



Mắt thấy ba anh em luôn miệng nói nhưng chưa nói lời an ủi, đã muốn phủi mông chạy lấy người, Mã Hạ Lan tức giận đến ngay cả nước mắt cũng ngừng chảy, liền lập tức nhảy dựng lên phun hỏa.



"Ai cho phép các con đi? Toàn bộ ngồi xuống cho mẹ!" Cọp mẹ phát uy!



Ba anh em đầu tiên là ăn ý liếc mắt một cái, sau đó mới thong thả ngồi xong trở lại chỗ ngồi lúc đầu.



"Con! Con! Còn có con!"Trừng mắt nhìn ba đứa con cùng tài mạo xuất chúng, năng lực siêu việt giống nhau, nhưng đứa này còn lòng muông dạ thú hơn đứa kia, Mã Hạ Lan tức giận đến rất muốn tháo dép lê dưới chân, đánh lên đầu của ba đứa con."Mẹ mấy đứa cũng khóc thành như vậy, vậy mà ba đứa các con nói đi là đi, các con còn xem mẹ là mẹ của các con sao? Mẹ thấy ngay cả sinh con heo, cũng tốt hơn các con!"



Heo?



Mặc dù ba anh em tương đối có ý kiến với từ này, nhưng mặt vẫn không đổi sắc lại còn tiếp thu lời chửi bới, không ai tranh cãi.



Nhưng mà Mã Hạ Lan càng mắng càng tức giận, dứt khoát mắng một lần cho thoải mái.



"Mẹ thông cảm cho các con sự nghiệp bận rộn, cho nên ngày thường cũng sẽ không phiền các con, khó được một tháng gặp nhau một lần, các con lại chỉ biết ăn cơm và làm việc, thời gian vừa đến đã lập tức chạy lấy người, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết cái gì gọi là hỏi han ân cần, quan tâm chia sẻ, ba người các con ngay cả cái rắm cũng lại nặn không ra!"



Ba anh em mắt xem mũi, mũi xem tim, vẫn không buồn lên tiếng.



"Được rồi được rồi, đừng tức giận, chọc tức thân thể, anh sẽ rất khó chịu." Trái lại Quyền Phương Trí ở bên cạnh không nỡ để vợ yêu phẫn nộ như thế, lập tức khuyên nhủ hết lời.



"Cho dù chọc tức thân thể, cũng là do ba đứa con ngoan này của anh làm hại!" Mã Hạ Lan như trước âm thanh cãi nhau. "Ngay cả trong phim người ta, phụ nữ nào không phải ở trước năm mươi tuổi thì ôm cháu? Kết quả ba đứa con ngoan của anh đây kéo dài tới hiện tại cũng còn chưa cho câu trả lời, nếu như ngày nào đó em giống như bà kia trên TV, đột nhiên không may, không thể nhìn thấy đứa cháu ra đời, em đây....... Ô ô......." Vừa nói đến một nửa, người đã khóc.



Cho dù ngày thường Quyền Phương Trí như thế nào thấu tình đạt lý đi chăng nữa, nhưng mà một phen lời nói của bà xã, cũng không tránh khỏi khiến mặt ông nghiêm mặt hẳn lên, nghiêm túc nhìn về phía ba đứa con.
"Á! "Cô sợ tới mức gần chết, hoàn toàn không hiểu được nên nói cái gì.



"Lặp lại lời nói vừa mới nói lần nữa!" mi cau chặt, anh không kiên nhẫn khẽ quát thúc giục.



Lời nói vừa mới nói?



Mặc dù cô không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe theo lặp lại lời nói.



"Tôi thật sự, thật sự xin lỗi, xin ngài nhận..... Tiếp nhận của ta xin lỗi, ta sẽ chịu, chịu hết, hết mọi trách nhiệm..... "Bởi vì cằm bị cố định lại, cô chỉ có thể bị bắt buộc đối mặt với ánh mắt khiếp người của anh, gần như mỗi lần nói một chữ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại sẽ hơi run rẩy một chút.



Thấy bộ dáng còn thương tiếc, mà ngay cả thân là phụ nữ như trợ lý cũng nhịn không được cảm thấy thương tiếc, nhưng mà Quyền Thiên Sóc lại chỉ nhếch khóe môi lên.



"Hồn chi ca"Là tác phẩm tâm đắc của anh, cho nên anh mới có thể tự mình tham dự vào đợt tuyển chọn này, tự mình chọn lồng tiếng viên, tuy rằng phần lớn nhân vật đã tìm thấy diễn viên lồng tiếng thích hợp, nhưng mà quan trọng nhất là nhân vật nữ chính, cho tới hiện nay vẫn không tìm được người chọn lựa thích hợp.



Anh cần chính là một loại tươi mát tự nhiên, có thể làm cho người cảm giác tiếng nói mới mẻ, tiếng nói kia không thể quá mức cứng nhắc, cũng không thể quá mức mềm yếu, tốt nhất phải có một loại có thể kích thích cảm giác ý muốn bảo hộ mềm yếu của đàn ông, nhưng mà phần lớn diễn viên lồng tiếng vì muốn nói được đặc sắc như vậy, nên lúc nào cũng cố ý đè nhẹ tiếng nói, hoặc là giọng nói mềm mại ngữ điệu lập dị, nhưng lại không giống với người phụ nữ trước mắt ngay cả nói cũng không xong này.



Cô có loại hồn nhiên tự nhiên biến thành nhu nhược, chứa đựng mềm mại và khiêm tốn ở trong giọng nói, hoàn toàn phù hợp cá tính của nhân vật nữ chính—



Tròng mắt đen chớp mắt một cái, anh buông quai hàm tinh xảo kia ra.



"Cô cũng tới tham gia tuyển chọn?"Anh sắc bén hỏi.



Nếu cô nói không phải, anh có thể chừa cho cô một con đường sống hay không?



Vưu Vịnh Kỳ mặt như cây khô, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy vài cái, cuối cùng không có cách nào nói dối che giấu lương tâm.



"... .... Đúng. "Ô, tạm biệt rồi, công tác của cô, còn có tương lai của cô, từ hôm nay trở đi, cô phải trở về nhà ăn bám gia đình rồi!



"Kịch tác Quyền." Trợ lý bên cạnh nhanh trí, dường như đoán được ý nghĩ trong lòng của ông chủ, liền tranh thủ chuyển giao bản lý lịch trong tay ra ngoài, đồng thời còn thấp giọng tóm tắt một ít thông tin cơ bản. "Cô ấy là tiểu thư Vưu số một trăm mười lăm, vào được ba năm, hiện nay là diễn viên lồng tiếng đã ký hợp đồng với công ty Thiên Mã.



Quyền Thiên Sóc gật đầu, cúi đầu xem sơ qua bản lý lịch trong tay .



Trên bản lý lịch phóng to, làm người nhìn chú ý nhất là ảnh chụp trên đó, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khí chất cổ điển, sự thật chứng minh bản thân cô đẹp hơn trong ảnh một chút.



Nhanh chóng xem qua những việc trải qua sau học của cô, anh lập tức đặt ánh mắt lên lại trên người cô.



Dường như con ngươi đen sắc bén như chim ưng như soi mói cái gì, từ khuôn mặt xinh đẹp kia đi xuống nhìn đến cặp đùi thon dài xinh đẹp kia, dọc theo cặp đùi đẹp kia là lại đường cong hoàn mỹ tiếp theo trở lại cặp mắt lấp lánh trong như ẩn chứa nước kia.



Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại run rẩy lợi hại hơn rồi.



Cô giống như con thỏ bị dã thú bức đến góc, sợ hãi đến động cũng không dám động, lại chỉ có thể bất lực co rúm, dùng ánh mắt nhát gan thương xót nhìn dã thú, van xin dã thú có thể giơ cao đánh khẽ ——



Cảm thụ nào đó ở trong lòng kỳ dị chợt lóe rồi biến mất, anh nhịn không được nghiêng người kéo gần khoảng cách.



"Cô sợ tôi? "Anh có thâm ý khác hỏi.



Cơ bản Vưu Vịnh Kỳ không hiểu được nên trả lời như thế nào, bởi vì ngay lúc này, trong đầu óc của cô chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy trốn!



Nhưng cố tình cô lại không có cái dũng khí đó, càng không có phần can đảm kia, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chỉ có thể chống đỡ chính mình không yếu đuối, toàn bộ sức lực đều rơi rụng, thì làm sao lại dám trốn đi?



Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp người có khí phách đàn ông giống như anh, chỉ một ánh mắt, liền đủ để làm người ta rung rẩy, càng khỏi nói khi anh nghiêm mặt ra lệnh thì cả người khí thế uy nghiêm kia, chỉ sợ ngay cả quỷ thần cũng không dám trái.



Cho đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể hốt hoảng lúng túng nhìn anh, vẻ mặt giống như sắp khóc.



Trong góc phòng, Lương Tĩnh Mỹ ý cười tăng thêm, không khỏi khen ngợi một màn xinh đẹp này.



Xem đi, cô ta sớm nói qua cô là không có hi vọng.



"Kịch tác Quyền, còn có năm mươi tám người chờ tuyển chọn, ngài muốn quay về phòng ghi âm, hay là mời chế tác giúp đỡ tiếp tục tuyển chọn?" Mắt trợ lý nhìn đông hồ trên tay, không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở.



Thời gian bị cà phê nóng hất cũng đã qua 3 phút, lúc này lại chườm lạnh chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, nếu Quyền kịch tác không có lên tiếng, có lẽ là không việc gì nữa.



Quyền Thiên Sóc gật đầu, không bởi vì của trầm mặc cô mà đột nhiên giận dữ, càng không có mở miệng tiếp tục tra hỏi, bởi vì của cô trầm mặc, chính là đáp án hoàn mỹ nhất.



Ngày này hai tuần sau, chính là ngày tháng giao hẹn cùng mẹ, đến lúc đó anh muốn chính là nhát gan nghe theo giống cô như vậy, "Tình nhân "nhát gan vô dụng!



"Mời chế tác giúp đỡ chứ." Khi trả lại bản lý lịch cho trợ lý phía trước, anh quyết đoán rút ra bút máy, trên đầu bản lý lịch đánh một dấu.



"Vâng" Nhìn thấy ký hiệu đặc biệt kia, trợ lý rất bình tĩnh, im lặng nhận trở lại bản lý lịch.



"Về phần cô."Nhìn thấy Vưu Vịnh Kỳ sớm đã bị hù dọa đến ngốc, anh bỗng nhiên nhếch khóe miệng, đường cong có chút ý vị thâm trường.



Khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú không bởi vì nụ cười nhẹ này, mà trở nên tương đối ôn hòa, ngược lại, Vưu Vịnh Kỳ chỉ cảm thấy anh càng trở nên khủng bố hơn ——



Anh cười đến mức vui vẻ như vậy, là, là muốn, muốn "Xử trí "cô như thế nào rồi sao?



"Đi theo tôi, tôi có lời nói với cô." Ngón trỏ thon dài ngoéo một cái mạnh mẽ, anh ra lệnh giống như hoàng đế, tiếp theo không đợi cô có phản ứng, liền làm gương đi trước xoay người rời đi.



Trong đầu cho dù có trăm ngàn cái không muốn, Vưu Vịnh Kỳ cũng không dám cãi lời, chỉ có thể giơ lên hai chân như mềm nhũn ra, tuyệt vọng đuổi kịp bước chân của anh.



Ô ô, lần này, cô CHẾT, CHẮC, RỒI!