Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 28 :
Ngày đăng: 17:48 18/04/20
Edit: Juu_chan
Hành vi của tôi có thể gọi là cuống cuồng trốn chạy, lần này sang lần khác không thể lý giải được những bối rối trong lòng, mơ hồ lo âu cùng bất an, chân bước hỗn loạn, tim đập hỗn loạn, tất cả tất cả hợp lại khiến Giản An Kiệt tôi phải chật vật một phen…Màn đêm như thế, gió lạnh thấu xương, trong lòng buồn bực còn chưa hề lắng lại thì đã có dấu hiệu lạnh lẽo, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười khổ…Rõ ràng, sự phân cách rõ ràng khi sống chung đã bị anh ta làm nhòa đi.
Nửa giờ sau, về lại Giản trang, đèn đuốc đã lên, nhìn bên đường hai chiếc xe đang đỗ, ngực thót lại, một cảm giác rúng động, cha đã trở về, và cả….Trầm Tình Du cũng đã trở lại?! Ngây người mấy giây rồi lập tức bước vào, trong phòng khách Giản Chấn Lâm đang ngồi ở sô pha gọi điện thoại, mà bên cạnh là một phụ nữ quyến rũ thành thục đang ôm Giản Ngọc Lân cưng nựng, năm tháng trôi qua chưa để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà ta, vẫn xinh đẹp và tinh tế như xưa.
“Tiểu Kiệt.” – Giản Chấn Lâm nhìn thấy tôi đang đứng yên tại cửa, liền vội ngắt điện thoại đi tới trước mặt tôi, hơi gượng gạo lựa lời để nói – “Đáng lẽ ra là ngày mai, nhưng không ngờ nghị trình kết thúc sớm vậy.”
“Vâng…”
Thấy biểu hiện của tôi lạnh nhạt như thế, Giản Chấn Lâm càng không biết phải nói tiếp thế nào, ngừng thật lâu sau rồi mới nói tiếp – “Gần đây dì Trầm con cũng ở Singapore, cho nên giờ cũng về cùng luôn.”
“….” – Tôi chẳng nói chẳng rằng, im lặng trầm ngâm.
“…Con với dì Trầm cũng sáu năm rồi chưa gặp, chắc sẽ lạ lẫm, sau này ở chung lâu hơn sẽ quen thôi.”
“An Kiệt.” – Lúc này Trầm Tình Du cũng đứng dậy bước tới, cười nói – “Ta cũng sớm đã nghe cha con nói con đã trở về, ta cũng muốn về ngay, nhưng mãi chẳng có thời gian nên mới hoãn đến tận bây giờ, thật trùng hợp, lại cùng ngày với cha con. Tóm lại, An Kiệt, chào mừng con về nhà.”
Tôi liếc mắt nhìn bà ta một cái, hơi gật đầu – “Không có việc gì tôi đi lên trước.” – Xoay người cất bước, đi tới chân cầu thang bắt gặp ánh mắt Tịch Si Thần đang đứng ở cạnh đó, anh ta đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu xa mà thuần túy, như thể muốn đọc ra điều gì đó từ trên người tôi.
Nghiêng mình lách qua anh ta đi thẳng lên lầu.
Tịch Si Thần cười cười, không nói tiếp.
“Vậy Tịch tiên sinh có thể nào tiết lộ một ít thông tin về cô gái đáng chú ý kia không?”
“Tôi rất muốn, nhưng tôi nghĩ cô ấy không muốn tôi nói chuyện về mình.”
“Chưa bao giờ tham gia mấy chương trình loại này, nhưng cũng thật có ích.” – Không biết từ bao giờ Trầm Tình Du đã đứng phía sau tôi – “Nếu không bắt ép nó đi, tám phần là sẽ lười biếng mà bỏ qua.” – Ngay sau đó quay sang cười với tôi – “Lần sau có dịp An Kiệt cũng tới giúp đài phát thanh của dì xem sao.”
Không chờ tôi trả lời, Trầm Tình Du tiếp tục lẩm bẩm – “….Nhưng mà, từ khi nào mà Si Thần nhìn trúng cô gái…”
“Tôi ra ngoài đây.”
“Sao? An Kiệt con phải đi sao?! Con có về kịp bữa tối không, ta đang nấu canh rồi.”
Tôi nhìn bà ta một chút – “Không về.”
Trầm Tình Du tạm ngừng, cười nói – “Vậy à, tùy con, ra ngoài một mình phải chú ý an toàn nhé.”
Gật đầu bừa cái rồi sải bước ra ngoài. Đi qua cánh cổng sắt uốn lượn của vườn hoa, bước chưa được mấy bước trên con đường nhỏ liền ngồi thụp xuống một bụi cây nhỏ nôn ra một trận không kiểm soát được, dạ dày không ngừng co thắt từng cơn, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, co rút ghê gớm như thể muốn đem tất cả mật nôn ra.