Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 30 :

Ngày đăng: 17:48 18/04/20


Edit: Juu_chan



Lâm Tiểu Địch nhét một túi giấy vào tay tôi – “Biết cậu sắp đi, nên phải về một chuyến, sau này không biết bao giờ mới lại gặp mặt.”



“Gì đây?”



“Quà.”



“Cám ơn.”



Cô ngừng một chút – “Có trở lại nữa không?”



“Không, sẽ không.” – Để túi giấy sang ghế bên cạnh.



Cô chợt thở dài – “An Kiệt….biết không, tớ thấy cậu là con bé khiến người ta đau lòng lắm ấy.”



Cúi đầu quấy bọt trắng trong tách cà phê, chỉ cười không nói.



“Vậy nên, An Kiệt, cậu nhất định phải hạnh phúc.”



“Cám ơn cậu, Tiểu Địch.” – Chỉ là, Tiểu Địch, hạnh phúc đâu có dễ dàng bắt lấy được như vậy.



Ra khỏi quán cà phê, ngoài trời đầy mây, gió lạnh thổi bay cuốn theo lá khô, tầng mây trên cao trông mờ mịt mà nặng nề, chắc sắp có một trận mưa đông.



Trở lại nhà họ Giản, người giúp việc mở cửa – “Tiểu thư, Giản lão gia đang ở trong thư phòng chờ cô.”



Tôi nghĩ một chút rồi hỏi – “Có nói là có việc gì không?” – Đưa quà Lâm Tiểu Địch tặng cho người giúp việc cầm.



“Không có. Chỉ nói nếu thấy tiểu thư thì mời tiểu thư vào.”



“Biết rồi.” – Xuyên qua hành lang dài trống trải quạnh quẽ, thẳng tới cửa thư phòng, đứng yên ở đó một lúc lâu sau mới đưa tay gõ cửa.
“Cha à, có lúc tôi rất muốn…giết ông.” – Chết rồi còn chạy tới hỏi vì sao lại chết, ha! Mấy lời rẻ tiền và giả dối này bây giờ nghe đến chỉ làm tôi tăng càng thêm oán giận!



Giản Chấn Lâm chật vật lui về sau từng bước, nhìn tôi, kinh ngạc không chịu nổi.



Không ngờ, sự thực kết thúc sớm vậy, vẫn là bằng cách này, tuy nhiên, cũng tốt thôi…Ngay sau đó, tôi bình tĩnh đi tới trước mặt Giản Chấn Lâm, lấy ra cái thẻ tín dụng vẫn luôn để trong túi áo, ném xuống đất, trong mắt đã không còn chút hơi ấm – “Còn cái này của ông, bên trong cũng không ít, về sau…Tôi, cùng Giản tiên sinh ngài, không còn quan hệ.”



Sau đó, xoay người, rời đi, lưng rất thẳng, mang theo một chút kiêu ngạo cuối cùng, chứng minh lúc này đây mình cũng không phải là bị đuổi khỏi Giản gia! Đi ra khỏi hành lang, mưa lạnh như băng bên ngoài táp lên người, tiếng mưa rơi bàng bạc mà tôi lại không nghe ra âm thanh gì, yên tĩnh mà trống rỗng, chết lặng đi xuyên qua hoa viên, dùng cánh tay phải yếu ớt đẩy cánh cổng sắt có bao nhiêu ý nghĩa kia ra, tôi nghĩ, lần này thật sự đã xong hết cả rồi.



“Tiểu Kiệt ngoan, cha mới mua trang viên, ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà nha.”



“Mẹ à, sao lại trồng trúc trong vườn?”



“Vì Bộ Trúc trong Tứ Quý mang ý nghĩa vĩnh hằng.” (Juu: Tứ Quý là “tùng, cúc, trúc, mai” ý)



“Phòng Tiểu Kiệt đẹp lắm nhé.”



“Phác Tranh, là màu hồng đó.”



“Con bé này thích ban công này lắm à?”



“Thích, có thể nhìn được những nơi rất xa.”



“Tiểu Kiệt, phòng tranh này là cha tặng cho con nhé.”



“Tranh Tiểu Kiệt vẽ đẹp lắm.”



“Có thích nơi này thế nào, Tiểu Kiệt cũng không ở đây mãi được.”



Cuối cùng nước mắt không ngăn được mà tràn xuống theo mưa, sau đó đi tới chui vào trong áo của người đàn ông đã đứng rất lâu trong mưa kia – “…Em mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá…Anh, đưa em rời khỏi đây đi…”