Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 42 :
Ngày đăng: 17:48 18/04/20
Hôm nay Tịch Si Thần ra viện, hôm qua “hờn giận” rốt cuộc cũng coi như là êm đẹp, tôi nghĩ vậy.
“Con sao vậy, cứ bồn chồn suốt.”
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên cười nói – “Không, không sao ạ.”
Dì buông dao xuống, dùng khăn ăn chà lau khóe miệng – “Biểu hiện này của con làm dì không thể cho là không có gì.”
“Hôm nay dì có nhất định phải đi dạo chơi nước Pháp không?”
Dì nhíu mày – “Có hẹn à?”
Tôi cười cười lắc đầu – “Dì cứ muốn điều tra con.”
“Đó là bởi con cứ cố giấu diếm dì.”
Thở dài rất nhỏ – “Được rồi, dì à, nói thật, chắc dì cũng tra ra anh ấy rồi phải không?”
Dì dừng một chút – “Hắc, thực ra tâm tư của An nhà ta cũng không phải vừa đâu nhé.”
Tôi cười nói – “Có rút ra được kết luận nào không ạ?”
Dì mím môi – “Sau tất cả những gì cậu ta đã làm, con không thể không có cảm giác.”
“Vâng.” – Khuấy cà phê trong chén – “Dù sao con cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
Dì hừ nhẹ một tiếng – “Cậu ta thì chưa chắc là người bình thường.” (Juu: ừa, anh là thánh ~*o*~)
“Dì thật sự không thích anh ấy.” – Đây là một câu khẳng định.
Tịch Si Thần nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng mở miệng, lời nói thốt ra thật choáng váng – “An Kiệt, anh yêu em.”
Tôi ngây người thật là lâu, rồi cũng đáp lời – “Ừ.”
Tịch Si Thần vẫn lẳng lặng nhìn tôi, mắt đen u tối, tôi cười thành tiếng – “Sao giống trẻ con vậy, Tịch tiên sinh.”
Đột nhiên Tịch Si Thần kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy – “An Kiệt.” – Giọng nói dịu dàng, cũng chan chứa tình cảm.
Tôi ngạc nhiên, cứ để mặc anh ôm, nhìn người đi đường cũng chẳng mấy quan tâm.
“Cho tới giờ vẫn chưa có ai bảo anh…trẻ con cả.” – Tựa đầu rúc vào cổ tôi, nhẹ nhàng cười.
“Còn nữa…Anh vừa thổ lộ.” – Lời nói quẩn quanh lẩn trong tóc.
“Ừ.” – Tôi cười, ánh mắt không biết từ lúc nào trở nên thật dịu dàng – “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, Tịch tiên sinh, dù đã muộn hai ngày. Nhưng mà, em nghĩ…sang năm chắc sẽ không muộn nữa đâu.”
Mất chừng năm giây, cả người Tịch Si Thần cứng đờ như hóa đá, ngay sau đó hơi kích động buông tôi ra, nhìn tôi, ánh mắt mang tia sáng kỳ dị – “Em…đồng ý rồi sao?” – Anh hỏi rất rất nhẹ, cũng rất rất cẩn thận.
Bất đắc dĩ thở dài – “Dì em nhất định sẽ giận…”
Một nụ hôn nóng bỏng ngạt thở nuốt lấy hết những lời tôi định nói, không ngừng gắn bó quấn quýt, cho đến tận khi rời môi ra, cả hai hô hấp còn hỗn loạn.
Cái con người này, càng lúc càng không biết để ý gì cả.
Bình ổn lại những rung động trong lòng, tôi nhẹ nhàng cười hỏi – “Anh có vẻ rất thích hôn em nhỉ?” – Cũng thích vuốt ve mặt tôi.
Khuôn mặt tuấn dật ửng hồng lên, những ngón tay tinh nhã lập tức bưng lấy trán, như thể muốn ngăn trở cái gì, rồi nỉ non thốt ra – “…tình cảm khó khống chế”.