Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 53 :

Ngày đăng: 17:48 18/04/20


Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)



Vốn dĩ muốn đi tìm Phác Tranh lần nữa, chuyện Diệp Lận phải nói cho rõ ràng. Nhưng mà, Tịch Si Thần bảo buổi tối đã đặt cơm ở Hoa Thịnh, để chờ cho có thể tới thẳng đó, tôi liền bị ép đưa tới công ty.



Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều vương vãi mây bay đầy trời.



Phòng làm việc gọng gàng sáng sủa trên tầng cao, ngồi bó gối trên sofa bên cửa sổ, Tịch Si Thần lấy mấy tập sách tranh trên giá sách đưa cho tôi, lật bừa vài trang thấy toàn là các họa sĩ mà tôi thích, không buồn chán nữa mà hào hứng hẳn lên.



“Tịch tiên sinh, phó tổng giám đốc Vương và quản lý Niên tới.” – Thư ký gõ cửa tiến vào.



“Mời bọn họ vào.” – Tịch Si Thần vẫn cúi đầu phê duyệt tài liệu, những sợi tóc đen không kiểu cách phủ ôm lấy trán, những đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, khí chất quý phái tỏa ra không thể nghi ngờ, bộ âu phục đắt tiền càng tôn thêm vẻ trầm liễm xuất chúng của anh, những ngón tay thon dài xanh tái cầm cây bút máy đen tuyền tinh xảo viết, tự tin mà tao nhã…Tự dưng hào hứng lên, tôi không tự chủ được bắt đầu ngắm nhìn anh.



“Kết luận thế nào? Rất xuất sắc?” – Mu bàn tay phải tao nhã đỡ lấy gương mặt, vẻ tươi cười tràn ra.



Chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn một tập sách tranh, mặt nóng bừng…….người đàn ông này, xét theo một khía cạnh nào đó, thực sự có phần hai mặt.



“Nghe nói phòng tổng giám đốc có thêm một vị ‘khách quý’.” – Một người đàn ông đẩy cửa đi vào.



“Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Elvis, bây giờ tôi mới biết hóa ra người cậu luôn dõi theo vẫn luôn được giấu kín.” – Theo sau đó là một người đàn ông có phần hơi bỗ bã, cùng một loại người với Phác Tranh.



“Ngồi đi.” – Tịch Si Thần bình thản nói – “Vụ Phong Trình vất vả rồi.”



“Haha, cậu hẳn phải khen thưởng ban thanh tra mà chúng tôi đã lập ra chứ, tôi chỉ phụ trách ký tên thôi.” – Người đi trước hướng về phía tôi –“Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi là Niên Ngật.”



Tôi nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, chỉ hơi gật đầu.




“A? Diệp Lận?” – Vương Thành đang lật báo chợt kêu lên.



Tôi khẽ nhíu mày.



“Người mẫu hàng đầu M-SHANG?” – Niên Ngật hỏi.



“Tôi đã gặp mấy lần, một tay nghệ sĩ rất tùy tiện.” – Vương Thành vừa nhìn chằm chằm tờ báo vừa nói.



Tịch Si Thần tao nhã lịch thiệp đứng dậy khỏi ghế(LT: nếu đây là truyện tranh thì ta tin cảnh nào có anh Thần cũng hoa bay đầy trời, lung linh huyền ảo) – “Mấy người chuyện quái quỷ gì cũng hào hứng.”



“Ha, Elvis, tính ra thì cậu ta cũng là nhân viên của ACH, and…….đây là báo của ACH mà.” – Vương Thành phe phẩy tở báo trên tay.



Tịch Si Thần mỉm cười, ngón tay thon dài đang cầm bút khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn từng chút từng chút một – “Có hay ho gì không?”



“Không, tôi chỉ gọi là quan tâm thời sự thôi mà. A! Thì ra là thổ lộ tình cảm.” – Vương Thành hơi kích động nói – “Bày tỏ tình yêu một cách táo bạo như vậy…..Giản An Kiệt? Giản An Kiệt, ai vậy? Người trong giới sao?”



Bỗng dưng nhớ tới lời Diệp Lận nói ngày hôm đó, tôi thở dài, tình cảnh lúc này, tiếp tục cúi đầu giở xem tranh thôi. (LT: Đà điểu nha ~)



Niên Ngật bên cạnh có vẻ như cũng hào hứng theo, xuýt xoa – “Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại mà! Có ảnh chụp không, cho tôi coi cô gái đó xem nào.”



“Để xem, oái…..không có.” – Vương Thành nói.



“Nếu như nhớ không lầm, hai người hẳn là còn rất nhiều việc, đương nhiên, nếu cần, tôi có thể giúp hai người một chút.” – Tiếng nói bình thản không gợn sóng vang lên, ý đuổi khách mười phần rõ rệt.