Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 61 : Ngoại truyện 3
Ngày đăng: 17:48 18/04/20
Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)
1 – Tranh xếp hình.
Một ngày nọ, An Kiệt đang lười biếng ngồi trên thảm nhung trong phòng khách chơi tranh xếp hình, tranh này là buổi sáng qua chỗ cô mò ở thư phòng ra, nghĩ hay ho nên tiện tay cầm về luôn.
Nhưng mà, bây giờ An Kiệt chẳng thấy thú vị gì nữa, vì sao chỗ nào cũng là cây cỏ xanh tươi, căn bản chẳng phân biệt được đâu vào với đâu.
Lúc này, Tịch tiên sinh từ ngoài đi vào.
An Kiệt ngẩng đầu, con ngươi lay chuyển, đứng dậy chạy tới ôm cánh tay Tịch Si Thần, cười tươi roi rói – “Lại đây, giúp em với nào.”
Tịch Si Thần cởi áo vest ra rồi để mặc cho An Kiệt kéo vào phòng khách.
“Tranh phong cảnh, thật khó ghép quá đi.” – An Kiệt ngồi xuống, nghịch nghịch mấy mảnh nhỏ trước mắt.
“Buổi sáng bác sĩ có tới không?” – Tịch Si Thần cúi nửa mình xuống.
“Có có.” – Ai đó trả lời lơ đãng – “Thân cây chắc là màu xám tro nhỉ.”
“Bảo sao?”
“Si Thần, anh ghép cái cây đi.” – Đẩy qua một đống mảnh nhỏ vẫn y nguyên.
Tịch Si Thần đành chịu, liếc mắt nhìn ai đó, lẩm bẩm – “Vậy mà vẫn còn sức chơi cái trò vặt này sao?” – Xem ra buổi tối mình còn nỗ lực chưa đủ, người nào đó trầm tư.
Nhưng mà nói tới nói lui, Tịch tiên sinh vẫn ngoan ngoãn cởi cúc cổ tay áo xắn lên một đoạn, nhíu mày bắt đầu tính toán thế cục trên sàn nhà.
Một lúc sau.
“Si Thần, bên này phải là lá cây chứ.” – Có tiếng ai đó kêu lên.
“Thân cây, tới gần mặt đất rồi.” – Giọng điệu nhàn nhạt.
Lại một lúc sau.
Tịch Si Thần cũng không tranh luận, cầm lấy vợt tennis, nếu ai đó muốn xem anh thể hiện, vậy thì anh cũng chẳng thèm quan tâm có phải là bắt nạt phụ nữ hay không, mục tiêu, chính là vị cô vợ tương lai kia.
Cởi chiếc áo vest nhẹ ra, toàn thân áo trắng, đẹp đẽ và tươi sáng, anh thích những liệu pháp nhẹ nhàng, yêu những thiết kế bậc thầy, yêu cầu đối với trang phục cũng khá cao, cũng bởi bản thân tướng mạo xuất chúng dáng người hoàn hảo khí chất cao quý, nói chung, cái gì mặc lên người anh, đều có vẻ gì đó quý phái tao nhã lóa cả mắt.
Đưa tay chầm chậm xoa nhẹ mái tóc đen trước mắt, bước ra sân, chưa đầy hai mươi phút, cô thua, thốt lên cái thằng nhóc đó đến đánh bóng cũng lạnh lùng đến thế!
Rồi sau quanh đó có mấy người mời qua chơi cùng, Tịch Si Thần cũng qua đánh vài sec.
Một giờ trôi qua rất nhẹ nhàng.
Đi một bên cầm đồ uống uống liền mấy ngụm.
“Có muốn cùng dùng bữa không?” – Một cô gái bước tới hỏi trực tiếp.
Tịch Si Thần nhàn nhạt cười – “Tôi e là không được, vợ tôi ở bên kia.” – Con mắt liếc về một phía, là một cô gái rất nhỏ nhắn, mặc một bộ đồ màu xám tro, ôm gối ngồi trên ghế, mũ lưỡi trai đội thấp không nhìn rõ khuôn mặt.
Cô gái cười cười, trông có vẻ cũng là một cô gái mạnh mẽ và giỏi giang – “Khi nào có dịp lại cùng chơi bóng nhé, khả năng của anh thật không tầm thường.”
Tịch Si Thần cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm, cầm vợt tennis đi về phía người nào đó có vẻ như đã ngủ kia.
Tới nơi….. quả nhiên!
“Con đưa cô ấy về trước.”
Bà Phác gật đầu – “Ta còn chơi hai sec nữa.”
Ôm lấy An Kiệt, Tịch Si Thần không khỏi lắc đầu. – “Về tắm rửa sạch sẽ ròi lại ngủ tiếp, nhé?”
Người đang mơ màng ngủ kia ậm ừ mấy tiếng chẳng biết là có nghe được gì hay không.
Nhưng mà, nói đến tắm, Tịch tiên sinh lại bắt đầu trầm tư, mai là chủ nhật, mà An lại không phải đi học, vậy thì đêm nay, có mệt một chút cũng không sao nhỉ.
~ Hết ngoại truyện 3 ~