Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 35 : Đừng nhúc nhích

Ngày đăng: 11:51 30/04/20


Chuyển ngữ: Puny



Lục Mạn Mạn ngồi bên mép giường, máu tươi đỏ thẫm tí tách chảy, nhỏ lên giường, dần dần lan ra.



Cô vội vàng đưa tay chùi lỗ mũi, kết quả khiến cho trên mặt trên tay mình tất cả đều là máu.



"Đừng nhúc nhích."



Nguyên Tu kéo cô qua, tiện tay rút khăn giấy, nắm vị trí sống mũi của cô.



Lục Mạn Mạn theo bản năng ngước cổ, Nguyên Tu đè sau ót cô xuống: "Đừng ngửa đầu, cứ như vậy, nhìn thẳng phía trước, nhìn tôi."



Lục Mạn Mạn nghe lời ngoan ngoãn bất động, nhìn về phía Nguyên Tu, mí mắt lông mi của anh thật dài, đồng tử màu đen, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mắt, lại mơ hồ hiện ra màu hạt phỉ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy con ngươi màu đen so với con ngươi màu xanh biết hoặc màu xanh còn đẹp hơn, sâu sắc lại đôn hậu.



Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, Nguyên Tu lại rút mấy tờ khăn giấy từ tủ cạnh giường, thay cô nắm mũi.



Lục Mạn Mạn tiếp giáp với vị trị ngực của anh, nhiệt độ da thịt nóng bỏng, bắp thịt săn chắc, cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của anh.



Cô theo bản năng lấy tay chặn trước ngực anh, ngăn cách hai người, nhưng chưa từng nghỉ đụng phải hạt trái cây trước ngực anh, cô bị dọa sợ vội vàng rút tay về, mặt thiêu cháy.



Má ơi...



Nguyên Tu rủ mắt xuống nhìn mặt cô, một bên nắm mũi cho cô, một bên dùng khăn giấy lau sạch vết máu trên mặt cô.



Thấy ánh mắt của Lục Mạn Mạn đặt ở chỗ nào, làm như vô tình lướt qua dưới người anh. Nguyên Tu kéo chăn tới che lại hạ thân, hơi cau mày: "Cậu tới đây làm gì?"



Lục Mạn Mạn nói chuyện mang theo giọng mũi: "Tôi tới gọi cậu thức dậy."



"Bọn họ sai bảo cậu tới?"



Lục Mạn Mạn gật đầu, lại lắc đầu.



"Đừng nhúc nhích"



Cô ngoan ngoãn bất động.



Nguyên Tu đổi một cái khăn giấy, máu mũi hình như đã ngừng lại.



Anh buông sau ót cô ra: "Đi ra ngoài chờ tôi, thay quần áo xong sẽ xuống ngay."



Lục Mạn Mạn cầm khăn giấy bụm mặt, tìm được dép vải của mình mang vào, quay đầu lại hỏi anh: "Ra trải giường phải làm thế nào?"



"Không có sao, cậu không cần để ý đến."



Lục Mạn Mạn áy náy: "Tôi giúp cậu giặt."



"Không cần."



Được rồi, cô ngoan ngoãn đứng dậy rời phòng, đến phòng vệ sinh sửa sang lại chính mình một chút, rửa toàn bộ vết máu trên mặt đi.



Nghĩ đến một màn giường chiếu kia, mặt Lục Mạn Mạn lại đỏ bừng.


"Mới vừa nãy khá tốt mà." Trình Ngộ hoang mang suy đoán: "Chẳng lẽ chạy về trông thấy thứ không nên nhìn thấy sao?"



Hạ Thiên tò mò hỏi: "Cái gì không nên nhìn thấy?"



Trình Ngộ nhún nhún vai: "Ví dụ như Nguyên Tu dẫn con gái về căn cứ gì đấy."



"Wow trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."



"Bằng không thì cậu ấy buồn cái gì."



Lục Mạn Mạn sau rèm nói: "Nguyên Tu không có dẫn con gái về căn cứ mà cho dù dẫn về cũng không có nửa xu quan hệ với tôi, các cậu đừng có đoán mò dù sao mỗi tháng tôi phải buồn mấy ngày không cần để ý tôi."



Trình Ngộ và Hạ Thiên chột dạ hai mắt nhìn nhau, trở về vị trí không nói gì thêm nữa.



Lục Mạn Mạn mở vpn leo tường vào trang web chuẩn bị xem phim, kết quả biểu ngữ trang chủ chính là cuộc phỏng vấn Queen giành giải nhất cuộc thi đấu liên lục địa.



Cô cũng là tiện tay, bấm vào.



Trong hình là Kiều Tinh Dã cả người âu phục giày da, mới đi ra từ buổi lễ trao giải, sắc mặt còn có ửng đỏ, rất là hưng phấn.



Anh ta nâng chiếc cúp vàng lấp lánh cuộc thi liên lục địa, hô to một tiếng: "Queen vĩnh viễn No.1, không gì sánh kịp, không thể vượt qua!"



Thật ngông cuồng.



Lúc trước Lục Mạn Mạn dẫn Queen đánh nam dẹp bắc thắng nhiều cuộc thi đấu như vậy, cũng không dám phát ngôn bừa bãi như vậy.



Không thể vượt qua, Queen có thể gánh nổi sức nặng nạng trĩu của cái từ này sao?



Ngay cả W cũng không dám nói như vậy.



Lúc này hình ảnh video chuyển đổi, Judy chải kiểu tóc đuôi ngựa thật cao, con ngươi màu xanh biếc tựa như hạt châu thủy tinh.



Cô ấy cũng đạt được thành tích vô cùng ấn tượng trong cuộc thi liên lục địa của Liên đoàn Mỹ, một mình thi đấu còn giành giải nhất, được đánh giá là tuyển thủ nhà nghề có tiềm lực nhất trong năm.



Cô ấy mặc chiến phục màu đỏ, kiêu ngạo tựa như một con gà trống to đỏ chói, tính cách Judy khoe khoang, giờ phút này càng kiêu căng phách lối hơn.



"Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng, hiện tại tôi đã làm được."



Cô ấy mỉm cười nhìn ống kính, nhìn màn hình phía trước Lục Mạn Mạn, nói: "Như vậy cựu đội trưởng W có thể yên tâm rồi, tôi và các đội viên phối hợp hết sức ăn ý. Queen là một đoàn đội, đoàn đội hợp tác không thể có chủ nghĩa anh hùng, cũng không có đạo lý thiếu ai thì sẽ không được, tôi tin Queen sẽ càng ngày càng tốt, tôi sẽ cố gắng, cảm ơn sự ủng hộ của những người hâm mộ.



Lục Mạn Mạn tiện tay bấm dấu gạch chéo đỏ, tắt video đi.



Trên line, Arco gửi cho Lục Mạn Mạn một tin nhắn.



"@Lục Mạn Mạn mười hai tuổi, chúng tôi giành giải nhất cuộc thi liên lục địa nhưng mà với cậu mà nói cũng không tính là tin tức tốt đẹp gì, đúng rồi Judy này đầu óc thật ngốc, cậu đừng để ý tới cô ấy. Tôi đem toàn bộ video quá trình thi đấu gửi cho cậu, Kiều Tinh Dã thiết kế ra chiến thuật lối đánh mới, thực tế hình như cũng không tệ lắm, cậu không có chuyện gì có thể phân tích một chút."



"Cám ơn Arco, bộ nhớ trong điện thoại không đủ, không cần chuyển cho tôi, tôi muốn xem sẽ kiếm trên mạng Internet."



"Mò mò."



Đôi lời tâm tình của editor: Mạn Mạn buồn rồi, vấn đề trọng nam khinh nữ bên Trung Quốc nặng quá:(((